Review "Giờ đang nơi đâu" - Duy Đao Bách Tích Đọc xong review và nhìn thấy tên tác giả không hề do dự nhảy hố và cảm giác không hổ là người mình tin tưởng. Khác với "Kim Sơn Hồ Điệp" lấy bối cảnh
coi lời bài hát niềm vui Em Đang Ở Đâu người Ơi bởi ca sĩ sơn tùng M-TP thể hiện: cài file mp3 nu-cuoi-em-dang-o-dau-nguoi-oi.mp3. Tainhac.pro 10 phút trước 49 like Quang Hà - Hãy Về Đây mặt Anh songtekst | Songteksten.nl
Em đang ở nơi đâu. Kaisoul, Miu Lê, AndyShin, Chu Bin, BigDaddy, Nukan è Tùng Anh, Tóc Tiên, Đinh Đại Vũ, Nhựt Kaypj, Lương Gia Huy. Ver 1: Đêm naу bản thân nó âm thầm trên con đường buồn lặng lẽ gọi tên aiϹái tên rất gần gũi đang suy nghĩ trong đầu là người nó уêu đến mãi mãiƐm đang ở chỗ nào em ở chỗ đó băn khoăn có còn nhớ mang lại anhMột thằng
Giờ em nơi đâu Mịt mùng đêm thâu Cành lan úa màu Đêm dài chiêm bao Lá rơi sương mù Dệt mộng thiên thu Cuộc tình ơi Hãy giã từ Sẽ có lúc nước mắt rơi biển khơi Tình ta là hoa thắm dưới mái hiên Sáng như vì sao Hỡi em về đâu Một ngôi sao sáng rất lâu
Nhưng [F] bây giờ em [G] đang nơi đâu sao [Em] xa vời em [Am] ơi hay chăng Nơi [F] này anh cứ [G] mãi ngóng trông em [C] về. ĐK: Cơn mưa chiều [C] ấy đến hôm nay vẫn chưa lặng em [G] ơi Sao bao lâu chẳng [Am] thấy sao em chưa về đấy Nhớ thương này dâng [Em] cao ngang trời
Dở mới hoảng hốt hét lên: "Em bé, em bé đâu rồi? Ai bồng em bé". Nghĩ lại, Dở nói đó là lần duy nhất từ khi chào đời, em rời vòng tay con mình trong suốt 2 giờ đồng hồ. Lần cuối cùng được ôm con, Dở còn chưa kịp cho con bú no.
54E2I. Thể loại Xuyên không, dân quốc, điền văn, chậm nhiệt, HEEditor Qin ZồCouple Lâm Sở Vọng Lâm Trí x Tạ Trạch Ích ZoeGiải thích về tên truyệnTên truyện được trích trong bài thơ Hành Lộ Nan của Lý Bạch “Hành lộ nan! Hành lộ nan! Đa kỳ lộ? Kim an tại?” Dịch nghĩa Đường đi khó thay! Bao ngã rẽ? Giờ đang nơi ánBiên giới mở cửa, biết bao tư tưởng, văn hoá mới của thời đại đều xuất hiện sự giao thoa. Chính vì thế những nét mới của các nước châu Âu cũng ồ ạt tràn gia vọng tọc cũng hoà theo xu hướng, đeo đuổi tân thời, vì vậy cho con cháu trong nhà học ngoại ngữ, múa ballet, đàn dương cầm,...Mà lúc này, có một cô con gái ở một gia đình nọ không đọc hiểu thể văn cổ, không biết làm thơ, không biết thêu thùa thủ công, không biết lao động, cũng chẳng thể phân biệt ngũ cốc;Nhưng cô lại biết dùng bút máy viết chữ, dễ dàng trao đổi với người da trắng bằng sáu bảy ngôn ngữ trên thế giới, thậm chí còn có thể dùng chữ latin viết luận văn học thời đại danh môn vọng tộc thường xuyên vang danh mỹ nữ kia, đột nhiên xuất hiện một luồng gió mới…Táo kết quả nở hoa trí tuệTrăng xà cành quế, tình vùi dưới biaChuyện phong nguyệt hợp nhau ta đếnCó tình yêu khoa học thăng hoaCó tình yêu con tim thuần túyĐất trời bừng sáng, cõi lòng đảo lộnSinh mệnh chân lí cùng quý như nhauNhư gươm như hoaNhư cái đẹp ấy.– “Núi xanh của em”, Cún của tác giả Có loveline, có couple, nhưng không phải truyện nhẹ nhàng, không phải câu chuyện thuần tình yêu bối cảnh dân quốc. Hy vọng các bạn thích couple này, thích câu chuyện lãng mạn hư cấu thực tế có vui có buồn. Gửi lời chào đến Trương Ái Linh.
GIỜ ĐANG NƠI ĐÂU Tác giả Duy Đao Bách Tích Thể loại Xuyên không, dân quốc, điền văn, chậm nhiệt, HE Editor Qin Zồ Spell checker LuChan, Diem Le Couple Lâm Sở Vọng Lâm Trí x Tạ Trạch Ích Zoe Giải thích về tên truyện Tên truyện được trích trong bài thơ Hành Lộ Nan của Lý Bạch “Hành lộ nan! Hành lộ nan! Đa kỳ lộ? Kim an tại?” Dịch nghĩa Đường đi khó thay! Bao ngã rẽ? Giờ đang nơi đâu. Văn án Sau khi mở cửa biên giới, tư tưởng thời đại mới ở châu Âu liên tục ùa vào trong nước. Thế gia vọng tộc trong nước dần dà cho con em trong nhà học tiếng Anh, múa ba lê, đàn dương cầm, vân vân. Mà lúc này, có một cô con gái ở một gia đình nọ không đọc hiểu thể văn cổ, không biết làm thơ, không biết thêu thùa thủ công, không biết lao động, cũng chẳng thể phân biệt ngũ cốc; Nhưng cô lại biết dùng bút máy viết chữ, dễ dàng trao đổi với người da trắng bằng sáu bảy ngôn ngữ trên thế giới, thậm chí còn có thể dùng chữ latin viết luận văn học thuật. Trong thời đại danh môn vọng tộc thường xuyên vang danh mỹ nữ kia, đột nhiên xuất hiện một luồng gió mới… Táo kết quả nở hoa trí tuệ Trăng xà cành quế, tình vùi dưới bia Chuyện phong nguyệt hợp nhau ta đến Có tình yêu khoa học thăng hoa Có tình yêu con tim thuần túy Đất trời bừng sáng, cõi lòng đảo lộn Sinh mệnh chân lí cùng quý như nhau Như gươm như hoa Như cái đẹp ấy. – “Núi xanh của em”, Cún dịch. Lời của tác giả Có loveline, có couple, nhưng không phải truyện nhẹ nhàng, không phải câu chuyện thuần tình yêu bối cảnh dân quốc. Hy vọng các bạn thích couple này, thích câu chuyện lãng mạn hư cấu thực tế có vui có buồn. Gửi lời chào đến Trương Ái Linh. Qin Zồ Đây là truyện đầu tay của tác giả viết trước Kim Sơn Hồ Điệp nên xử lý còn chưa khéo, buff nữ chính trên phương diện học thuật lồng ghép vấn đề vật lý hạt nhân hơi nhiều, các bạn đọc được thì đọc, không đọc được thì bỏ qua đoạn đấy nhảy đến phân đoạn tình cảm cũng không ảnh hưởng gì. Mà tốt nhất nên bỏ qua vì kiến thức của editor có hạn, chắc chắn trong lúc edit sẽ có sai sót ở những phần này. Mục lục Quyển 1 Hương Cảng Chương 1 Sống lại Chương 2 Cậu Tư Chương 3 Làm thơ Chương 4 Phong cách của gái hồng lâu Chương 5 Hành trình mới Chương 6 Hương Cảng Chương 7 Khởi đầu Chương 8 Công tử ăn chơi và tiểu thư khuê các 1 Chương 9 Công tử ăn chơi và tiểu thư khuê các 2 Chương 10 Công tử ăn chơi và tiểu thư khuê các 3 Chương 11 Công tử ăn chơi và tiểu thư khuê các 4 Chương 12 Công tử ăn chơi và tiểu thư khuê các 5 Chương 13 Công tử ăn chơi và tiểu thư khuê các 6 Chương 14 Thư nhà kiểu học thuật Chương 15 Vợ bé và thợ may 1 Chương 16 Vợ bé và thợ may 2 Chương 17 Vợ bé và thợ may 3 Chương 18 Vợ bé và thợ may 4 Chương 19 Vợ bé và thợ may 5 Chương 20 Tóc ngắn và phong thư đến từ Đức Chương 21 Son môi và hôn lễ 1 Chương 22 Son môi và hôn lễ 2 Chương 23 Son môi và hôn lễ 3 Chương 24 Dàn nhạc và người xem xét bản thảo 1 Chương 25 Dàn nhạc và người xem xét bản thảo 2 Chương 26 Dàn nhạc và người xem xét bản thảo 3 Chương 27 Dàn nhạc và người xem xét bản thảo 4 Chương 28 Dàn nhạc và người xem xét bản thảo 5 Chương 29 Dàn nhạc và người xem xét bản thảo 6 Chương 30 Dàn nhạc và người xem xét bản thảo 7 Chương 31 Nhà họ Từ và sân tennis 1 Chương 32 Nhà họ Từ và sân tennis 2 Chương 33 Nhà họ Từ và sân tennis 3 Chương 34 Nhà họ Từ và sân tennis 4 Chương 35 Nhà họ Từ và sân tennis 5 Chương 36 Thuyết tương đối Chương 37 Đảo xa 1 Chương 38 Đảo xa 2 Chương 39 Đảo xa 3 Chương 40 Đảo xa 4 Chương 41 Đảo xa 5 Chương 42 Đảo xa 6 Chương 43 Đảo xa 7 Chương 44 Ẩn số về bà lẽ nhà họ Lâm Chương 45 Thư của Từ Thiếu Khiêm Chương 46 Tô giới công cộng 1 Chương 47 Tô giới công cộng 2 Chương 48 Tô giới công cộng 3 Chương 49 Tô giới công cộng 4 Chương 50 Tô giới công cộng 5 Chương 51 Tô giới công cộng 6 Chương 52 Anh Tạ và anh Hoàng 1 Chương 53 Anh Tạ và anh Hoàng 2 Chương 54 Anh Tạ và anh Hoàng 3 Chương 55 Anh Tạ và anh Hoàng 4 Chương 56 Biệt thự nhà họ Cát Chương 57 Người bệnh 1 Chương 58 Người bệnh 2 Chương 59 Người bệnh 3 Chương 60 Người bệnh 4 Chương 61 Người bệnh 5 Chương 62 Người bệnh 6 Chương 63 Người bệnh 7 Chương 64 Người bệnh 8 Chương 65 Người bệnh 9 Chương 66 Người bệnh 10 Chương 67 Người bệnh 11 Chương 68 Người bệnh 12 Chương 69 Người bệnh 13 Chương 70 Người bệnh 14 Chương 71 Người bệnh 15 Chương 72 Người bệnh 16 Chương 73 Người bệnh 17 Chương 74 Người bệnh 18 Chương 75 Phong thư từ Anh đến Chương 76 Quyết định Quyển 2 Thượng Hải Chương 77 Khói bếp 1 Chương 78 Khói bếp 2 Chương 79 Khói bếp 3 Chương 80 Khói bếp 4 Chương 81 Khói bếp 5 Chương 82 Khói bếp 6 Chương 83 Khói bếp 7 Chương 84 Khói bếp 8 Chương 85 Đêm 1 Chương 86 1 Đêm 2 Chương 86 2 Đêm 2 Chương 87 Đêm 3 Chương 88 Đêm 4 Chương 89 Đêm 5 Chương 90 Đêm 6 Chương 91 Đêm 7 Chương 92 Đêm 8 Chương 93 Đêm 9 Chương 94 Đêm 10 Chương 95 Đêm 11 Chương 96 Đêm 12 Chương 97 Đêm 13 Chương 98 Đêm 14 Chương 99 Đêm 15 Chương 100 Đêm 16 Chương 101 Đêm 17 Chương 102 Đêm 18 Chương 103 Đêm 19 Chương 104 Đêm 20 Chương 105 Đêm 21 Chương 106 Đêm 22 Chương 107 Đêm 23 Chương 108 Đêm 24 Chương 109 Đêm 25 Chương 110 A Chính 1 Chương 111 A Chính 2 Chương 112 A Chính 3 Chương 113 A Chính 4 Chương 114 A Chính 5 Chương 115 A Chính 6 Chương 116 A Chính 7 Chương 117 Tia sáng 1 Chương 118 Tia sáng 2 Chương 119 Tia sáng 3 Chương 120 Tia sáng 4 Chương 121 Tia sáng 5 Chương 122 Tia sáng 6 Chương 123 Tia sáng 7 Chương 124 Tia sáng 8 Chương 125 Tia sáng 9 Chương 126 Tia sáng 10 Chương 127 Tia sáng 11 Chương 128 Tia sáng 12 Chương 129 Hợp tan 1 Chương 130 Hợp tan 2 Chương 131 Hợp tan 3 Chương 132 Hợp tan 4 Chương 133 Hợp tan 5 Chương 134 Hợp tan 6 Chương 135 Hợp tan 7 Chương 136 Hợp tan 8 Chương 137 Hợp tan 9 Chương 138 Hợp tan 10 Chương 139 Kết thúc 1 Chương 140 Kết thúc 2 Chương 141 Kết thúc 3 Ngoại truyện 1 Antares 1 Ngoại truyện 2 Antares 2 Ngoại truyện 3 Thư của Lâm Trí Ngoại truyện 4 Đậm sâu 1 Ngoại truyện 5 Đậm sâu 2 Ngoại truyện 6 Xác cá voi chìm Ngoại truyện 7 Vương mãi mùi hương 1 Ngoại truyện 8 Vương mãi mùi hương 2 Ngoại truyện 9 Vương mãi mùi hương 3 Ngoại truyện 10 Vương mãi mùi hương 4 Ngoại truyện 11 Cynphia Sachs EBOOK
Sau khi chính thức gửi thư báo trúng tuyển đại học dự bị ngành Vật lý đại học Hương Cảng, trong lịch trình hằng ngày của Sở Vọng đã gạch bỏ đi dòng “trường nữ sinh tư thục Hương Cảng”, dù là vậy thì cũng không được nhẹ nhàng bao nhiêu. Một tuần đến phố Hoa Viên ở Vượng Giác bốn lần, đến Du Ma Địa ba lần, Chủ nhật lại còn bị Tạ Di Nhã kéo tham gia dàn hợp xướng cho bằng được. Danh tiếng của ngài Saumur đã lan rộng khắp đất Cảng, các bà các cô tìm đến ông may lễ phục cũng nhiều lên, đơn đặt hàng kín đến cuối năm. Ngài Saumur lại cố chấp, nói gì cũng không chịu mời thợ giúp, ông như cho rằng người ngoài luôn không bằng người mình dốc lòng bồi dưỡng. Sở Vọng nơm nớp lo sợ nghe, cũng vì thế nên thỉnh thoảng dành thời gian đến Du Ma Địa hai vì sự hào phóng của chị Từ và ngài Saumur, nên sau một thời gian bận rộn, tài sản của Sở Vọng cũng dần dần nhiều lên, bất tri bất giác sắp được 200 đồng. Bạc nặng trịch, sờ vào khiến người ta có cảm giác an toàn hơn so với tiền giấy ở đời tại, một chiếc xe Ford trị giá đồng, một căn nhà ở tô giới của Pháp tốn đồng…Nghĩ đến đây, ngày hôm sau cô lập tức gọi điện cho Từ Thiếu Khiêm. Không vì gì khác, mà chỉ muốn hỏi xem bao giờ thì cô chính thức nhập tuyến viên hôm nay là một cô gái, dường như nghe thấy giọng con nít nên dịu dàng nở nụ cười, chuyển điện thoại giúp thoại được chuyển, cô vừa “alo” một tiếng thì Từ Thiếu Khiêm bật cười, như thể đã thương lượng với cô gái tiếp tuyến viên vậy.“Em gọi điện thoại buồn cười vậy à?” Sở Vọng hỏi với vẻ bất đắc dĩ.“… Không phải. Chỉ là đôi lúc lo em với không tới ống nghe ở bốt điện thoại.”“…”“Ba giờ chiều ngày mai, có rảnh để đến nhà số 3 đại lộ Lotus một chuyến không? Năm đầu tiên học mấy môn cơ bản, tôi sẽ lấy thêm vào sách giáo khoa cho em, một tuần trước lễ Nô-en, em sẽ cùng các sinh viên năm nhất tham gia kỳ thi. Nếu đậu thì có thể trực tiếp vào học chương trình năm nhất. Có điều kỳ này đã thi ba môn rồi, nên sang năm em phải thi nhiều hơn người khác ba môn, sẽ vất vả đấy, như thế có chịu được không?”“… Nếu rảnh thì được.”“Ừ, tôi cũng cho rằng đây không phải là vấn đề lớn với em. Vợ tôi cũng nhớ em rồi, chiều mai gặp nhé.”***Ngày hôm sau, phong thư ở Anh đã có tuyến xe tốc hành đến đại lộ Lotus, nên khi đổi chuyến xe buýt ở Du Ma Địa, cô chợt nghĩ đến gì đó, nhân tiện nhìn thoáng qua hộp thư ngoài tiệm may, lập tức nhìn thấy bức thư đóng đầy dấu bưu vẫn chưa tới, cô bưng ghế dựa ngồi cạnh bà Nguyễn đọc Nguyễn mỉm cười, “Tình yêu tuổi trẻ đúng là làm người khác hâm mộ.”Sở Vọng lè lưỡi, dựa lưng vào bà Nguyễn đọc thư dưới ánh em Sở Vọng đọc được thư này,Và lúc đọc thư, mọi điều vẫn bình an tốt khi đến Anh, chuyệnăn uống sinh hoạttrở nên rất gò bó. Có điềuẩm thực khá ngon, toàn là chân giò hun khói, pho mát, khoai tây, trứng gà và bánh mì, cứ như bọn họ coi sinh viên là gia súc mà nuôi. Sợít hôm nữa sẽ béo mất, phải tìm ngày đi tham gia lao động với các sinh viên học viện quân sự mới được, quả thật khổ vô cùng. Điều thú vị nhất chính là Đây là ngôi trường tư nhân nhưng lại muốn gọi là trường công, tiếng Anh là public school’, như thể đang xích mích với ai rất hay đổ mưa, hễ một ngày trờiâm u thì suốt cả tháng sẽ không có nắng. Tuy trời như vậy, nhưng không đến mức lạnh căm nhưở Berlin. Bị nhốt trong những pháo đài cao tường cổ kính, cả tháng trời không được ra ngoài, con người cũng trở nên bức bối nặng nề, chỉ mong không dọa thư xong từ lâu rồi, nhưng vì không được tự do nên không gửiđi được, đến lúc gửiđi thì đã qua nửa tháng sau viết thưgửi đến em, chỉ sợ là chuyện của mấy tháng hơi vội vã, mong em chớ dân quốc thứ 15 tại Luân Vọng vừa đọc thư vừa cười, đột nhiên bà Nguyễn vỗ cô gọi to, “Xe đến rồi kìa!”Cô vội nhét thư vào trong cặp sách, ôm lấy bó hoa lan hồ điệp dành để chúc mừng anh Từ chị Từ chuyển nhà mới, rồi cuống quýt đứng dậy chạy sang đối diện, nhảy lên xe buýt đến quận Thuyên Loan. Cô định sẽ viết thư ở trên xe, vì ôm hoa nên phải ngậm vé xe màu đỏ trong miệng, đưa hai tay sờ túi tiền. Nhưng phát hiện vì đi vội quá nên quên đem theo bút, cô buồn bã tựa đầu vào cửa kính trên xe, nhìn xe buýt nảy lên nảy xuống trên con đường trải nhựa, thỉnh thoảng thấp thoáng triền núi đỏ vàng – là những phong cảnh bình thường xem mùa hè, ánh nắng vùng nhiệt đới vẫn chan hòa ấm áp. Cộng thêm giảm xóc trên xe buýt không tốt, đi trên đường núi nhấp nhô lên xuống, Sở Vọng dễ dàng thiếp ngủ. Nếu không phải trên xe cũng có một hành khách xuống tại đại lộ Liên Hoa thì e là cô đã ngủ quên thấy tiếng lắc chuông, cô ngẩng phắt đầu lên, xe đang dừng lại ngoài cửa căn nhà số 3 ở đại lộ Liên Hoa. Cô ôm hoa vội đứng dậy xuống xe, chợt trông thấy một người khá quen mặt. Người nọ cũng đứng dưới bóng cây đằng xa nhìn cô, đợi đến gần cô mới xác nhận, người này chính là Diệp Văn cô nhận ra người ta thì Diệp Văn Dữ cũng có vẻ mặt như bừng tỉnh, cười nói, “Vừa nãy lên xe, anh có cảm giác quen quen, nhưng vì bó hoa che khuất mặt em nên lúc nãy không dám đi đến chào hỏi.”Sở Vọng cũng cười nói “Thế thì vinh hạnh quá, em còn tưởng trên đời này ngoài chị em ra, không ai có thể khiến cậu Diệp nhớ kỹ mặt mũi.”“Ôi, em gái này…” Diệp Văn Dữ bị cô nói thế thì lúng túng, một lúc sau mới đuổi theo.“Em làm sao cơ?”Sở Vọng ôm hoa xoay sang phải, đúng lúc nghe thấy anh Từ ở trong sân lên tiếng “Sao lại cùng đến đây?”Diệp Văn Dữ người cao chân dài, chỉ hai ba bước đã vượt qua Sở Vọng đi vào trong sân, cười nói “Vừa tình cờ gặp nhau nãy ở trên xe buýt… Chú út, học trò mới của chú miệng mồm thật đấy.”Sở Vọng ôm hoa cúi chào anh Từ, hỏi, “Giáo sư Từ, cô đâu ạ?”Diệp Văn Dữ nói “Chú xem, còn chưa làm học trò chính thức mà đã gọi cô’ rồi.”Có một hàng bàn ghế trúc được đặt trong sân, Từ Thiếu Khiêm cầm một bình tưới tưới một lượt lên bề mặt, rồi anh ngẩng đầu nhìn vào nhà giữa, nói “Cô ấy đang ở trong nhà…”Thấy Sở Vọng ôm hoa đi tới, Từ Thiếu Khiêm bật cười, nói “Em lại đây, trong nhà vẫn còn mùi, đợi ở ngoài sân một lát đi đã. Đợi cô ấy hút thuốc xong đã.”Nghe thấy Từ Thiếu Khiêm nói thế, cô vội vã lùi lại. Vừa nãy cô thoáng thấy một người nằm nghiêng trên giường ở góc sáng, như lạc trong mây mù, đúng là chị Từ rồi. Sở Vọng chợt cảm thấy may vì ngày đầu khi mình đến biệt thự nhà họ Từ, không nói mấy câu như “thật ra hút thuốc cũng không xấu lắm” hay “đợi mấy năm nữa tôi cũng sẽ hút hai điếu có khi” thì ra thuốc này không phải là thuốc kia, mà là thuốc trước đây cô từng đến một quán cà phê có vẽ lá thuốc phiện trên biển hiệu, cũng từng thấy bạn bè ăn bánh cần sa, nhưng bản thân chưa thử bao giờ. Dù cần sa có gây nghiện hay gây phê thì cũng không thể so được với thuốc phiện, cho nên khi chính mặt thấy chị Từ hút nha phiến, cô thật sự kích Văn Dữ và Từ Thiếu Khiêm lại như quá quen với chuyện này, đứng ngoài nắng trò Văn Dữ hỏi “Sao không thấy Văn Quân đâu thế ạ?”“Không quen ở nhà cũ nên không muốn tới.”“Cháu thấy căn nhà này rất thú vị, tuy có cũ, nhưng người lớn Trung Quốc vẫn rất coi trọng.” Diệp Văn Dữ ngoài miệng nói thích, song cái cụm “người Trung Quốc” đã tạo rào chắn giữa anh ta và căn nhà. Anh ta đánh giá cây cối trong vườn, tò mò hỏi, “Chú phun cái gì lên mấy cái ghế này vậy?”“Thuốc diệt côn trùng. Mấy thứ đồ gỗ này để lâu rồi, ẩm ướt, dễ sinh côn trùng.”“Mua ở cửa hiệu Tây?”“Tự chế trong phòng thí nghiệm.” Từ Thiếu Khiêm ngẩng đầu lên, thấy Sở Vọng đang đứng dưới hiên, ôm bó lan hồ điệp cao hơn cô nửa cái đầu, bèn nói với cô, “Đứng đó làm gì, qua đây phơi nắng đi.”Diệp Văn Dữ nói “Con gái Giang Nam sợ phơi nắng lắm đấy, sợ đen.”“Ồ? Vậy thì nếu lát nữa phơi nắng nhiều thì càng đen mất.”“Em sợ làm hoa héo thôi, để em đi chào cô trước đã.” Sở Vọng cười nói.“Đưa hoa cho tôi là được mà, vì sao cứ nhất thiết phải là cô?” Từ Thiếu Khiêm hỏi.“Khác chứ.” Sở Vọng lắc đầu, dù nói gì cũng không chịu tặng hoa cho Thiếu Khiêm mỉm cười, híp mắt nói, “Làm như tôi ăn mất hoa vậy.”Lúc này, chị Từ ở trong nhà khàn giọng nói “Mấy bụi hoa ngoài nhà anh, ngày trước mọc rất cao… Đừng tưởng em không biết, anh ở đây ba năm, cỏ dại mọc cao ba năm mét, che lấp cả hoa. Còn không phải là anh ăn mất hoa rồi sao?” Chị ho hai tiếng, khạc đờm vào trong ống nhổ, thấy Sở Vọng ôm hoa định vào thì vội nói “Cô bé đừng vào, đợi trong nhà hết mùi đã… Dì Văn, mau dìu tôi ra ngoài đi!”Dì Văn cầm cốc trà đến cho chị súc miệng, tiện đỡ chị đi ra ghế ngồi dưới mái hiên. Lúc này chị mới vẫy tay với Sở Vọng, cười tít mắt “Dì Văn, tìm chiếc bình sứ trắng ngày trước chuyển nhà lại đây, cắm hoa vào, đặt trên bệ cửa sổ phòng tôi. Cô bé lại đây, nói chuyện với tôi một lúc nào.”Sở Vọng giao hoa cho dì Văn rồi ngồi xuống cạnh chị Từ hỏi “Em và Văn Dữ đi chung chuyến xe đến đây à?”“Chỉ là trùng hợp gặp nhau trên xe thôi.”Chị Từ à một tiếng, nói, “Đã cho người dọn dẹp sân quần vợt ở sau nhà rồi, mới tinh luôn. Trước đó muốn gọi em đến chơi quần vợt, nhưng lần nào cũng bị từ chối. Thằng bé Văn Quân không được hoạt bát, nên tôi gọi Văn Dữ đến chơi với em.” Chị cười kéo tay Sở Vọng, nháy mắt nói, “Tôi và Văn Quân đều biết em là học trò mới của anh nhà tôi, cậu em trai của em cũng đang học chung tiếng Anh với Văn Quân.”Sở Vọng ngẩn người, nói, “Cám… cám ơn cô ạ.”Chị Từ nói “Sân nhà này mới sửa xong, anh nhà cũng không muốn về ở, thiếu hơi người. Nếu em muốn thì cứ dẫn bạn đến đây chơi quần vợt.”Sở Vọng gật đầu, “Nhất định em sẽ thường xuyên tới.”Lúc này chị Từ mới mỉm cười “Để tôi gọi Văn Dữ dẫn em đi xem sân quần vợt nhé?” Không đợi Sở Vọng lên tiếng, chị đã gọi Văn Dữ tới “Cậu dẫn bé Lâm đi xem sân sau đi.”Diệp Văn Dữ vâng dạ. Tuy Sở Vọng không tình nguyện lắm, nhưng không thể từ chối thịnh tình của chị Từ, đành kiên trì đi theo Diệp Văn Dữ ra sân đến nơi khuất tầm mắt của chị Từ và anh Từ, hai người dừng bước, nhìn nhau không nói gì, lặng ngắt như tờ, vô cùng xấu Vọng phá vỡ im lặng trước “Cô Từ muốn ghép cặp đũa lệch à?”“Có lẽ là thế. Thím tôi thích làm mai cho người trẻ lắm.”Cô nhìn trời, “Lát nữa anh nhớ giải thích rõ ràng với cô Từ đấy.”“Em bảo anh giải thích thế nào hả?” Diệp Văn Dữ nhìn sân tennis, cười nói, “Chi bằng em thuận theo ý thím, đến đánh tennis một lúc đi, thím nhìn là tự biết.”Sở Vọng không kìm được mỉm cười, nói, “Không phải là muốn bảo em gọi chị tới, để anh có cơ hội chơi tennis với chị ấy chứ? Toan tính này của anh hay thật đấy.”Diệp Văn Dữ cười ha ha gãi Vọng chợt nhớ đến gì đó, hỏi “Chị em đã đính hôn rồi, không phải anh không biết đấy chứ?”Diệp Văn Dữ ngẩn người, “Anh biết.”“Vậy vì sao anh vẫn theo đuổi chị ấy?”“Cô ấy nói hôn sự ấy chỉ là trên danh nghĩa, sau này khó mà thành… Nên anh mới…”Sở Vọng cau mày “Chị ấy nói với anh như vậy à?”Diệp Văn Dữ gật đầu.“Nguyên văn?”“Cỡ tám chín phần mười? Cô ấy nói chuyện rất vòng vo, anh cũng chỉ nghe hiểu được tám chín phần, nhưng đại để là có ý như vậy.”Sở Vọng hừ một tiếng, nói “Anh có nhiều cơ hội nói chuyện với chị ấy như vậy mà lại không mời đi chơi tennis với anh à, vì sao lại phải nhờ đến nhờ em?”“Cô ấy… cô ấy không chịu để ý đến anh.” Diệp Văn Dữ do dự, không biết có nên nói ra không. Một hồi sau, anh vẫn nói “Cô ấy nói mình có ý trung nhân rồi.”Sở Vọng *à* một tiếng, “Thì ra là anh thất tình.”“Anh có nghe ngóng mà không được gì, cũng nghĩ liệu có khi nào người đó không tồn tại không.” Diệp Văn Dữ thở dài, “Em có biết là ai không?”“Không biết.”“Vậy em mời cô ấy đến chơi tennis hộ anh được không?”Sở Vọng ngẩng đầu nhìn Diệp Văn Dữ. Chỉ thấy anh nhìn mình cười lấy lòng như chú cún to lớn, chỉ thiếu điều vẫy đuôi mừng là cô gật đầu “Được, em sẽ rủ chị ấy giúp anh, có điều đến lúc đó, em không chỉ mời một mình chị ấy đâu.”Hai người đứng ở sân sau nói chuyện một lúc coi như làm cho có, một lát sau lại cười nói đi ra sân trước. Từ Thiếu Khiêm đã dọn dẹp bàn ghế xong, đang cầm chai thuốc sát trùng tự chế giành công với vợ. Thấy hai người đến, anh bảo Sở Vọng đợi đã rồi đi vào nhà ôm một chồng tập sách đi lật nhìn Vật lý cơ bản, Toán học cơ bản, Mạch cơ bản, Sóng âm học cơ bản… Tất cả đều là những đầu sách cơ Từ khiển trách “Đợi ăn tối xong rồi anh hẵng lấy cũng được mà, giờ cứ như muốn đuổi người ta đi vậy.”Sở Vọng ôm sách, cười nói “Trong nhà em rất nghiêm, nếu không nói trước thì cần phải về nhà ăn tối đúng giờ.”“Vậy em gọi điện về nhà báo đi?” Chị Từ ngẫm nghĩ, lúc này mới hối hận chợt nói “Ôi, giờ vẫn chưa kéo điện thoại đến đây.”Từ Thiếu Khiêm cười nói “Thế để ngày khác ăn vậy.”Chị Từ trợn mắt nhìn anh, rồi lại quay sang nói với Diệp Văn Dữ “Hay hai đứa đi về cùng nhau nhé?”Diệp Văn Dữ đáp “Cháu ở lại ăn cơm với chú thím.”Sở Vọng mỉm Từ cắn răng nói “Ít nhất cháu cũng phải đưa người ta ra trạm xe chứ.”Diệp Văn Dữ đáp vâng rồi nhìn sang Sở Vọng. Sở Vọng nén cười đến nội thương, nháy mắt với anh ta, cám ơn giáo sư Từ và chị Từ xong thì đi cùng Diệp Văn Dữ ra ngoài. Cô tháo cặp sách xuống, dè dặt rút lá thư ra rồi đặt đống sách vào trong cặp, cuối cùng đặt thư ở ngoài cùng, nhưng không để ý có một tấm ảnh rớt ra khỏi lực của chị Từ không tốt, chỉ nhìn theo bóng lưng đôi trai gái mà hỏi “Cũng xứng đôi đấy chứ?”Một chiếc xe buýt chạy ầm ầm đến, Từ Thiếu Khiêm gọi cô nhưng hai người không nghe thấy.“… Cái con bé vứt bừa bãi này.”Anh cúi đầu nhặt tấm ảnh lên. Tuy trong vô thức, nhưng tình cờ thấy được bài thơ ngắn viết bằng tiếng Anh ở mặt một bài thơ mặt khác là một chàng trai cùng bạn bè đứng giữa phòng ăn rộng lớn, tay cầm chiếc hamburger to đùng, nở nụ cười há miệng chuẩn bị cầm tấm ảnh trong tay, Diệp Văn Dữ ở đối diện đang đút tay vào túi quay về. Nhớ lại lời của chị Từ, anh cười lắc đầu “Có lẽ cũng không xứng đôi đâu.”__*Qin Mai mình bận nên không có chương mới nhé.
GIỜ ĐANG NƠI ĐÂU Tác giả Duy Đao Bách Tích Thể loại Dân quốc, xuyên không, nam nữ cường, HE Tình trạng Đang edit. Link đọc ⚡ Văn án Sau khi mở cửa biên giới, tư tưởng thời đại mới ở châu Âu liên tục ùa vào trong nước. Thế gia vọng tộc trong nước dần dà cho con em trong nhà học tiếng Anh, múa ba lê, đàn dương cầm, vân vân. Mà lúc này, có một cô con gái ở một gia đình nọ không đọc hiểu thể văn cổ, không biết làm thơ, không biết thêu thùa thủ công, không biết lao động, cũng chẳng thể phân biệt ngũ cốc; Nhưng cô lại biết dùng bút máy viết chữ, dễ dàng trao đổi với người da trắng bằng sáu bảy ngôn ngữ trên thế giới, thậm chí còn có thể dùng chữ latin viết luận văn học thuật. Trong thời đại danh môn vọng tộc thường xuyên vang danh mỹ nữ kia, đột nhiên xuất hiện một luồng gió mới… Táo kết quả nở hoa trí tuệ Trăng xà cành quế, tình vùi dưới bia Chuyện phong nguyệt hợp nhau ta đến Có tình yêu khoa học thăng hoa Có tình yêu con tim thuần túy Đất trời bừng sáng, cõi lòng đảo lộn Sinh mệnh chân lí cùng quý như nhau Như gươm như hoa Như cái đẹp ấy. – “Núi xanh của em”, Cún dịch. —— ⚡ Đọc xong review bạch liên hoa không dễ làm và nhìn thấy tên tác giả không hề do dự nhảy hố và cảm giác không hổ là người mình tin tưởng. Khác với "Kim Sơn Hồ Điệp" lấy bối cảnh phố người Hoa bên kia bờ đại dương thì "Giờ đang nơi đâu" lấy bối cảnh cùng thời gian nhưng lại trên chính mảnh đất đại lục bị chia năm xẻ bảy, chính phủ mục nát, dân chúng lầm than, mọi con đường cứu nước lâm vào bế tắc. Nếu ở "Kim Sơn Hồ Điệp" bạn chứng kiến cảnh người Hoa bị phân biệt chủng tộc tại Mỹ thì ở đây còn đau lòng hơn khi sống trên chính đất nước của mình lại chỉ được coi là công dân hạng hai. Chả quan tâm bạn giàu hay nghèo trong mắt thực dân xâm lược bạn là chó nhà có tang, là kẻ mọi rợ, là nô lệ. Chua xót thay khi cảnh sát bợ đít quân Nhật dung túng cho chúng ức hiếp người dân nước mình. Tình cảnh Trung Quốc thời điểm ấy đúng như một sĩ quan người Anh trong truyện nói "Đẹp đẽ, yếu đuối, tay trói gà không chặt, quyến rũ, ai đến cũng không từ chối , chỉ cần chúng ta muốn, ai cũng có thể lên giường nàng. ’ Trước khi tới Trung Quốc tôi cho rằng hình dung này chính là phụ nữ Trung Quốc, sau khi tới mới hiểu được, hóa ra đây là Trung Quốc.” Chính phủ bù nhìn, làm gì cũng phải thỏa hiệp với đế quốc trơ mắt để quân Nhật tàn sát dân Nam Kinh, tiếng than oán của dân chúng vang khắp trời. Những thanh niên trong thời đại ấy người thì đi du học Âu Mỹ để hòng đổi vận, người du học hòng cứu nước, cũng có người nghĩ đến phải tự bản thân minhg giành lại chính quyền? Thế nhưng giành như thế nào khi công nông nghiệp, giáo dục lạc hậu. Những kẻ mang danh "khai sáng" chỉ hòng muốn đến chia một chén canh, kẻ thì lợi dụng làm những cuộc thí nghiệm phi nhân đạo. Có nước mới có nhà, nước mất nhà tan. Bao lâu nay tôi đọc nhiều tác phẩm dân quốc hay cũng như nữ chính trong truyện toàn lấy bối cảnh hoa lệ của giai cấp tư sản, nhưng để rồi khi chính Lâm Trí xuyên qua mới nhận ra đúng là phim ảnh chỉ điểm tô cái đẹp, còn thực tế xã hội cô thấy đó là ngoài Tô Giới là những khu ổ chuột, dân sống còm cõi, bệnh dịch lan tràn, có những người đói khổ đến mức được vứt cho đồng tiền mà sẵn sàng bất chấp nguy hiểm nhảy xuống biển để vớt lên. ⚡ Lâm Trí xuyên vào thân xác Lâm Sở Vọng - cô con gái thứ ba nhà họ Lâm, cha không thương, mồ côi mẹ từ nhỏ, nếu như không phải Lâm Trí xuyên qua có lẽ cô ba ấy vĩnh viễn bị vứt bỏ lãng quên tại nhà cũ ở Thiệu Hưng. Có vẻ như tác giả có một mối tình si với Hồng Kong vậy nên cả Quý Hoài Chân và Lâm Trí đều được đưa đến đây học và thực hiện hóa giấc mơ của mình. Thực sự mình thích Lâm Trí vì mặc dù xuyên không nhưng cô ấy hiểu rõ thời đại mình đang sống để không làm những chuyện khác người đối mặt với nguy cơ bị mang đi giải phẫu. Tại đây Lâm Trí đã hiểu được đứng trước vận mệnh của đất nước một nhà khoa học có thể làm gì? Ai cũng nói thời chiến dễ quên mình vì nước, thời bình chỉ bo bo cho mình. Điều ấy quả nhiên đúng với Lâm Trí khi cô tự nhận mãi trốn tránh trong trường học để khỏi đối mặt với xã hội. Còn vào thời điểm lịch sử này cô khó mà khoanh tay nhìn đất nước mình bạc nhược đến thế. Dù nỗ lực một phần nhỏ còn hơn là khoanh tay bất lực không làm gì. Lâm Trí đã sống đúng với phương châm ấy và cô gái ấy đã khiến cả thế giới chấn động. ⚡ Song hành trong cuộc đời Lâm Trí là ba người đàn ông. Trước tiên phải kể đến Tư Ngôn Tang - vị hôn phu, người anh, người là chỗ dựa, cây cọc đầu tiên cho cô bám víu khi còn quá xa lạ với thế giới này. Có lẽ vì quá nắm rõ về cuộc đời anh qua sách nên cô dễ dàng chấp nhận cuộc hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy với anh, dễ dàng tin rằng mình có thể sống trọn đời với người đàn ông này. Tư Ngôn Tang có đủ mọi điều kiện làm nam chính khi anh nhã nhặn, lịch sự, luôn hướng một lòng về cô. Đi du học nơi xa không quên gửi thư cho cô dù không nhận được lời hồi đáp, luôn mong được làm những chuyện lãng mạn với cô bên trời Âu. Tiếc thay như ông bà ta từng nói văn sĩ khó làm việc lớn, nhất là trong thời đại loạn lạc lầm than này, cây bút của anh có thể là vũ khí nhưng mà anh lại không thể có những điều kiện để mang lại cho cô cuộc sống an toàn, cũng như anh chưa bao giờ hiểu biết Lâm Trí thực sự mà cô chỉ là trăng trong gương của anh mà thôi. Lâm Trí sẽ mãi là bạch nguyệt quang đi theo anh suốt quãng đời còn lại. ⚡ Người đàn ông thứ hai gần như có ảnh hưởng nhất trong cuộc đời Lâm Trí là Từ Thiếu Khiêm - anh là thần tượng, là thầy, là nạn, là người phát hiện ra bí mật cũng là người soi lối chỉ cho cô nhà khoa học nên làm gì vì nước. Có lẽ chỉ có các nhà khoa học mới hiểu được thế giới của mình, mới biết để có một công thức, định luật vật lí vài dòng chúng ta học trong sách giáo khoa là đánh đổi thậm chí cả nửa đời người. Cả đời họ vùi mình trong phòng thí nghiệm nghiên cứu thúc đẩy sự phát triển cho xã hội. Tuy nhiên nhà khoa học trong lúc nước mất này đâu chỉ có thể chú tâm vào mỗi sự nghiệp mà họ còn phải suy tính, che giấu bảo vệ thành quảng. Hạt nhân cũng vừa là điện hạt nhân giúp cho nhân loại tiết kiệm chi phí không lo cạn kiệt nguyên liệu, nhưng cũng có thể là vũ khí hạt nhân tàn sát hàng bao nhiêu con người chỉ trong mấy giây và để lại hậu quả nặng nề không biết bao năm. Chỉ một công thức thôi cũng có thể thay thế toàn bộ mục đích của sản phẩm đầu ra. Thời đại ấy ai quan tâm vì nhân loại, ai quan tâm hậu quả, cái mà thực dân hướng tới chỉ có vũ khí, lấy bạo chế bạo, kết thúc chiến tranh nhanh nhất. Từ Thiếu Khiêm hiểu rằng cô học trò của mình mang theo những bí mật động trời nên anh chỉ còn cách hướng dẫn cô theo từng bước. Chỉ mong nếu một ngày nào đó công trình khoa học của cô bị lợi dụng làm điều bất nghĩa thì mong cô vẫn sẽ vượt qua được và vẫn là một nhà khoa học đúng nghĩa. ⚡ Tạ Trạch Ích - người đàn ông mình có viết n từ cũng khó mà miêu tả hết được sự tuyệt vời của người đàn ông này. Anh là Tạ Trạch Ích - con trai phú hào giàu nhất Hồng Kông, hoa hoa công tử và gia đình chỉ cho lấy người da trắng. Anh là Zoe Tse- thiếu tá xuất sắc tốt nghiệp West Point, làm việc tại Tô Giới Thượng Hải. Anh là A Chính vì bất bình với người Anh nên bị đuổi học, là A Chính chỉ cho mẹ và vợ gọi. Quẻ bói nói rằng anh cô độc cả đời, nhưng may thay anh đã gặp được người con gái của đời mình. Khác với Kim Sơn Hồ Điệp là trái dấu hút nhau, còn ở đây là nước ấm nấu ếch. Từ ban đầu tiếp xúc với "quả bom" đến "Tạ phu nhân" là một quá trình khá dài. Người người đều muốn tác hợp hai người với nhau, nhưng hai đương sự một bên chỉ muốn sống kệ đời, một bên đầu gỗ sống bằng lí trí nên chả có ai tin sẽ có kết quả. Thế nhưng tiếp xúc rồi mới hiểu vì sao người ta say đắm Zoe đến vậy. Tự anh xuống bếp nấu ăn một ngày ba bữa, các loại thức ăn có vỏ như tôm, cua cô không muốn động tay anh đã bóc sẵn; sáng đưa đi làm chiều đón về; đi làm việc nơi khác không quên thuê người để chăm sóc cô; gửi thư hộ tình địch; tôn trọng phụ nữ mọi bề. Có lẽ anh cũng không biết thích cô lúc nào, nhưng khoảnh khắc cô đối mặt với người Nhật quả thực khiến anh rung động bởi hóa ra đó mới là mặt thật sự của cô, anh khao khát tìm hiểu tất cả về cô. Zoe Tse mà yêu rồi thì cũng đáng yêu không kém ai, biết thừa trình độ văn thơ âm vô cùng nên chuẩn bị lì xì thật dày qua cửa, thấy vợ mặc đồ hở hang tí là không muốn để cho ai coi. Toàn bộ những hành động anh dành cho cô đúng như những gì anh nói từ nhỏ Chờ sau này tôi có vợ, quyết không để người phụ nữ thứ hai xuất hiện khiến cô ấy tức giận ; cùng cô ấy đi đến tất cả những nơi thú vị; khi đó tôi đã t đủ cao lớn, có thể để cô ấy ngồi ở trên vai nhìn lén hàng xóm cãi nhau, thay cô ấy hái tường vi cao nhất tên hàng rào tre; khi nói chuyện cúi đầu khom lưng với cô ấy, bất cứ chuyện gì đều sẽ dịu dàng kiên nhẫn…… Vào đêm tân hôn tôi sẽ hỏi cô ấy có thích hôn môi với tôi, chỉ cho một mình cô ấy gọi tôi là A Chính ’……’” ⚡ Ngoài ra nhân vật khiến mình thích nhất trong truyện là cô của nữ chính Cát phu nhân, bà mặc kệ cho những kẻ nói xấu mình, sống hiên ngang ngẩng cao đầu và sống thật tốt cho những kẻ chướng mắt mình tức chết. Bà có n truyền kì nhưng bà cũng là một người cô hết sức tuyệt vời, có thể nói không có bà thì nữ chính đã không có một cuộc sống vô lo với cơm áo gạo tiền cũng như kiếm được mối lương duyên cuộc đời. Bà uốn nắn cô từng cử chỉ đến cách ăn mặc, để cho người ngoài khó mà soi mói bắt bẻ được cô. Tư tưởng bà phóng khoáng nhưng cũng đủ bảo thủ để nhắc nhở cháu gái đừng tự khiến mình mất mặt. Bà có cách trả thù kẻ thù khiến người ta tâm đắc và hả hê, nhưng cũng không mù quáng làm ảnh hưởng đến con cháu. Có thể nói đúng như bạn của Lâm Trí nói cô đúng là người song thắng khi được chính tay bà dạy dỗ cũng như làm vợ Zoe. Trùng hợp thay khi bất cứ ai được bà chỉ dạy đều là người thành đạt, có thể nói bà như người mẹ thứ hai, người cô và người bạn của cả nam nữ chính. Bà là đại diện cho người phụ nữ cấp tiến trong xã hội mới. ⚡ Đọc truyện boss hung du ong xa ket hon di mình tin có rất nhiều người sẽ đồng cảm với thời đại ấy của Trung Quốc vì bản thân đất nước mình cũng đã trải qua thời kì thuộc địa tối tăm và càng thêm khâm phục Trung Quốc vì những bước tiến thần kì của họ sau 70 năm giành được độc lập. Truyện phô bày những mặt tối tăm nhất của xã hội thời ấy, một xã hội thối nát và khiến chúng ta hiểu sao dân Trung thù ghét người Nhật đến thế. Chiến tranh vốn là phi nghĩa, không có bên đúng hay sai, chỉ là hậu quả nặng nề nhất là trút hết lên dân thường vô tội, ngày nào còn chiến tranh ngày ấy còn đau thương. Bác Hồ đã từng vạch trần tội ác của thực dân qua "Thuế máu" vẫn còn rùng rợn đến ngày nay. Đọc để hiểu thêm về lịch sử, đọc để xoa dịu những nỗi đau, cầu nguyện cho những linh hồn đã khuất và trân trọng cuộc sống hòa bình chúng ta đang có hiện nay. Xem thêm chủ đề mới nhất cùng chuyên mục THI CÔNG MÀNG CHỐNG THẤM UY TÍN, GIÁ TỐT 2/6/23 Sân bay Quốc tế Long Thành tạo bước đột phá cho The Long Eyes Trảng Bom 22/5/23 Bán bảo hiểm xin visa Liechtenstein giá rẻ nhất 28/4/23 Máy phun khói Cater CFO180 28/4/23 Địu cho bé Ergobaby Omni Breeze, Pink Quartz 23/2/23 Cách Làm Bánh Chưng Tết Truyền Thống Ngon Chuẩn Vị Chỉ 2 Giờ 3/2/23 Làm trắng da mặt cho nam thế nào mới đúng cách và hiệu quả nhanh? 26/12/22 Bảo hiểm du lịch Hàn Quốc giá tốt nhất hiện nay 15/12/22 Bếp hồng ngoại loại nào tốt? 3/11/22 Kích thước bàn bóng bàn tiêu chuẩn là bao nhiêu? 21/10/22 Nội quy khi thảo luận Dù bạn có cố tình spam bằng cách nào khi BQT diễn đàn phát hiện sẽ lập tức banned nick và xoá toàn bộ bài viết của bạn. Ngoài ra khi phát hiện ra Spam hãy gửi thông báo cho BQT diễn đàn. Hãy suy nghĩ trước khi hành động..! ✓ Khi muốn trả lời ai đó, bạn gõ cộng thêm nick diễn đàn của người đó phía sau , giống như tag tên trên Facebook. ✓ Yêu cầu khi bình luận, bạn phải gõ chữ rõ ràng, không viết tắt, gõ tiếng Việt đầy đủ dấu câu. ✓ Nên dùng font chữ mặc định của diễn đàn, không tô màu lòe loẹt hay dùng size chữ quá lớn khi bình luận. ✓ Bài viết, comment... không được phép quảng cáo dịch vụ, rao vặt, pr... Loại trừ ở chuyên mục Rao vặt đã cho phép. ✓ Nghiêm cấm các chủ đề dạng Cứu em với, help me, giật tít, câu view... dưới mọi hình thức. ✓ Tất cả các thành viên tham gia diễn đàn cần đọc kỹ Nội quy chung và nghiêm túc tuân thủ. Chia sẻ trang này
giờ em đang nơi đâu đời em đang ra sao