Vợ Ơi Đừng Đi! Chương 6 Dũng và Hoàng Yến cố gắng thuyết phục Phượng về nhà, và chân thành của hai cha con đã làm nàng khóc sướt mướt cả buổi tối. Ba người trở về căn nhà hiện tại của Dũng, Hoàng Yến biết ý nên nhường ba lại cho mẹ. Hai vợ chồng hạnh phúc ôm nhau nằm trên giường sau nhiều năm xa cách, tình cảm lại nồng cháy như ngày mới cưới. 16.3K Lượt thích, 377 Bình luận. Video TikTok từ Cắm sổ đỏ boma đánh TXiu =)) (@huyzoe.2oo6): "Vợ ơi nhớ xem hết video nha 😀 đừng có lướt đi đó =)) #xyzcba #xuhuongtiktok #xuhuong #huyzoe #xh #fyp #foryou #fypシ #trend #xzybca #VaCaiKet". Tình yêu màu nắng x Nam Con Remix. Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh. Thể loại : Ngôn Tình, Sủng: Tác Giả : Lục Manh Tinh: Số Chương : 55: Trạng Thái : Còn Tiếp: Cập Nhật : 10:48 30-07: Chương Mới : Chương 55: Giới Thiệu ; Mục Lục ; Bình Luận (0) Đọc Truyện Theo Dõi. Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 5. Chương trước Chương tiếp. Chương 5: Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngắt ngang màn giới thiệu của Dương Họa Y. Nhan Từ Khuynh lấy điện thoại di động ra, nhíu mày. VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI. Tác giả: Lục Manh Tinh. Thể loại: Hiện đại, hài hước, hào môn thế gia, duyên trời tác hợp, cưới trước yêu sau, bác sĩ lạnh lùng cấm dục x nữ tác giả truyện tranh bát nháo, mặt dày, trước nữ động lòng, sau nam truy sấp mặt, sạch, sủng, ngọt, HE Nhưng chồng ơi vợ cũng là phụ nữ, 100 người phụ nữ thì cả 100 người đều yêu bằng tai, chồng đừng bắt vợ phải đi ngoài quy luật đó. Chính vì thế mà nhiều lúc trêu đùa chồng, vợ hay nói chồng là cành củi khô, là gạch nung quá lửa hC0U. Ai quen Lộc Tang Tang và Dương Nhâm Hi đều biết, từ nhỏ giữa hai người không hề tồn tại bí mật gì. Dương Nhâm Hi quen biết Lộc Tang Tang ở nhà trẻ, khi ấy dáng người anh nhỏ gầy hơn so với tuổi, lúc nào cũng bị bạn bè cười nhạo sỉ nhục, hơn nữa bởi vì gương mặt thanh tú nên những đứa trẻ khác còn trêu anh giống con gái. Khi đó, Lộc Tang Tang đã đứng ra bảo vệ anh. Lớn hơn một chút, gia đình muốn anh học các môn năng khiếu, tuổi thơ của anh bị ép học rất nhiều thứ mà anh không thích, nhưng anh không thể chống đối người nhà. Bởi vì đi học suốt nên không có mấy người bạn, chỉ có Lộc Tang Tang thỉnh thoảng lén lút chạy đến cửa sổ nhà anh, chơi đùa với anh. Kỳ thật Dương Nhâm Hi không thích các môn năng khiếu mình học, ban đầu đàn vi-ô-lông cũng không ngoại lệ. Có thể kiên trì theo đuổi đàn vi-ô-lông đến bây giờ, tất cả chỉ vì Lộc Tang Tang đã từng nói, anh kéo đàn vi-ô-lông rất êm tai, cô rất thích nghe. Cô là người bạn thuở nhỏ duy nhất của anh, cô cổ vũ anh, an ủi anh, làm bạn với anh, sau đó giúp anh làm quen với rất nhiều người bạn khác. Khi còn bé anh biết gia đình cô rất phức tạp, cô thường nói cho anh biết anh trai chị gái cô không thích cô, cũng thường nói, ông bà nội bất công như thế nào. Song cô không dùng giọng điệu tang thương mà chỉ cười, giống như đó là chuyện chẳng quan trọng chút nào. Thế nhưng anh cảm nhận được cô không vui. Vì thế khoảng thời gian đó, hai người cùng an ủi nhau, bầu bạn với nhau. Đối với Dương Nhâm Hi mà nói, Lộc Tang Tang còn quan trọng hơn người nhà, không có tình yêu, có lẽ thời điểm biết thế nào là yêu từng có, nhưng anh biết cô chưa từng có tâm tư khác với mình, cô cảm thấy anh chỉ là một em trai mà cô phải bảo vệ mà thôi. Thế nên, từ đó về sau anh không hề suy nghĩ nhiều. Anh cảm thấy, chỉ cần cô hạnh phúc, mối quan hệ giữa bọn họ không bao giờ phai nhạt là tốt rồi. ** Lộc Tang Tang bước ra khỏi phòng bệnh đúng lúc Đoạn Kính Hoài cũng đi tới, cô nhìn xung quanh, "Anh có thấy Dương Nhâm Hi không?" "À, cậu ta nói có việc đi trước." "Hả? Cứ vậy đi thôi, không nói với tôi tiếng nào." "Chắc có việc gấp." "Ờ. . ." "Đến giờ anh tan tầm rồi." Đoạn Kính Hoài đề nghị "Cùng về nhà nhé." Lộc Tang Tang nhìn anh một cái rồi gật đầu. Lộc Tang Tang ngồi xe Đoạn Kính Hoài, hôm nay cô đi chung với Dương Nhâm Hi nên không lái xe. Sau khi lên xe, cô phát hiện đây không phải đường về nhà. "Anh muốn đi đâu?" "Hôm nay dì Lâm xin nghỉ, chúng ta ra ngoài ăn." "Chúng ta đi ăn cái gì?" "Em muốn ăn gì?" "Ừ. . . Để tôi nghĩ, anh ăn được món Nhật không?" Đoạn Kính Hoài "Được." "Ok. Vậy chúng ta đi ăn món Nhật." Lộc Tang Tang tra địa chỉ, "Gần đây có một nhà hàng rất ngon, để tôi chỉ đường cho anh." "Ừ." Lộc Tang Tang cảm thấy trong lòng mình không còn bài xích nữa, vì thế khi đối mặt Đoạn Kính Hoài cũng tự nhiên không ít. Anh cố ý bắt đầu một lần nữa, trải qua thời gian vừa rồi cô cũng tình nguyện thử tiếp nhận. Mặc kệ như thế nào, có lẽ mở lòng đón nhận là chính xác. "À đúng rồi, có chuyện này muốn nhờ anh làm." Đoạn Kính Hoài nhìn phía trước chuyên tâm lái xe, "Em nói đi." "Bộ Tích bảo tôi nhờ anh tiết lộ tin cô nàng bị thương nằm viện cho Đoạn Kính Hành biết." Đoạn Kính Hoài "Vài ngày nữa thôi là tin tức bay đầy trời." "Nói thì nói vậy. . . Nhưng người ta hi vọng Đoạn Kính Hành biết ngay mà." "Em muốn mai mối cho hai người họ?" "Tôi cũng đâu phải nguyệt lão." Lộc Tang Tang nói "Chẳng qua là người ta nhờ tôi giúp đỡ một chút mà thôi, về phần anh ta thế nào, tôi mặc kệ." Đoạn Kính Hoài cong môi, "Được, anh biết rồi." "Cảm ơn bác sĩ Đoạn, anh đúng là bác sĩ giàu lòng nhân ái." Đoạn Kính Hoài lườm cô rồi cười nhẹ, "Miệng lưỡi trơn tru." Cuối cùng hai người cũng đến nhà hàng món Nhật qua lời chỉ dẫn của Lộc Tang Tang, Lộc Tang Tang rất thích ăn cá sống nên gọi hai phần. "Tôi thích cảm giác ăn cá hồi sống chấm mù tạt, vô cùng kích thích." Hai mắt Lộc Tang Tang tỏa sáng, "Còn anh, anh muốn ăn gì?" Kỳ thật Đoạn Kính Hoài rất ít khi ăn món Nhật, anh tình nguyện đến đây chỉ vì Lộc Tang Tang muốn ăn mà thôi. "Gọi ít sushi đi." "Được." Lộc Tang Tang gọi thêm mấy món nữa rồi đưa menu cho Đoạn Kính Hoài, "Anh gọi đi." "Ừ." Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, món đầu tiên là cá sống Lộc Tang Tang thích nhất. Cô lập tức trộn mù tạt với nước tương, sau đó ăn một miếng cá hồi sống. "A. . .." Cảm giác cay nồng xộc lên mũi, muốn sặc, muốn chảy nước mắt, nhưng Lộc Tang Tang rất thích cảm giác này, nuốt xong, cô nước mắt lưng tròng nhìn Đoạn Kính Hoài, "Sao anh không ăn đi." "Đợi sushi." "Ồ. . . Anh không biết ăn cá sống hả?" Lộc Tang Tang có chút tiếc nuối "Sao anh không nói sớm, chúng ta không cần đến chỗ này." Đoạn Kính Hoài nhìn cô rồi lắc đầu, "Không có, anh ăn, chỉ là không thường xuyên thôi." "Vậy anh ăn thử đi, để tôi nói anh nghe, tôi cảm thấy món Nhật ở nhà hàng này là ngon nhất đấy, người bình thường tôi không nói cho biết đâu." Thấy thái độ đắc ý của cô, Đoạn Kính Hoài cong môi "Ừ." Thật ra trước đây anh cũng từng cùng bạn bè đi ăn món Nhật, có điều anh chỉ ăn sushi, tương đối ghét bỏ các món sống, mù tạt anh càng không đụng vào. Nhưng thấy vẻ yêu thích trong mắt cô, anh lại có xúc động muốn nếm thử. Vì thế anh học theo động tác của cô, bỏ mù tạt vào nước tương, sau đó gắp một miếng cá hồi sống chấm đều rồi đưa vào miệng. Lộc Tang Tang vô cùng chờ mong nhìn anh, cô thật lòng thích nhà hàng này, tuy không quá nổi tiếng nhưng cô cảm thấy các món ăn rất chính tông, rất ngon, cho nên mỗi khi đưa bạn bè đến đây cô đều rất mong chờ phản ứng của họ. Cô thấy Đoạn Kính Hoài há miệng ăn cá hồi sống, thái độ vẫn bình tĩnh, nhưng chỉ một giây sau mặt anh bỗng cứng đờ. Lộc Tang Tang chớp mắt nhìn anh, "Có phải ngon lắm không?" Đoạn Kính Hoài không gật đầu, cũng không lắc đầu. Có điều bàn tay cầm đũa khẽ run rẩy, anh quay mặt sang một bên rồi nín thở. Anh chưa từng ăn mù tạt cho nên không biết thì ra chỉ cần một lượng nhỏ mà gây ra phản ứng lớn như vậy. Vừa cho vào miệng thì một mùi hăng cay vọt lên não, thiên biến vạn hóa xông lên khoang mũi, khiến cả người như bị thiêu cháy, huyết áp tăng cao. "Ngon không?" Lộc Tang Tang nghiêng đầu nghi ngờ hỏi lại. Đoạn Kính Hoài gần như cắn răng nuốt miếng cá hồi sống xuống, ". . . Ngon lắm." Lộc Tang Tang cười thỏa mãn, "Tôi biết ngay anh cũng thấy ngon mà, tôi rất tự tin với nhà hàng này, hơn nữa -" Đột nhiên, giọng cô im bặt. Bởi vì cô nhìn thấy đôi mắt Đoạn Kính Hoài đỏ hoe, một giọt nước mắt chuẩn xác chảy ra khỏi hốc mắt, không lăn theo má mà trực tiếp rơi trên mặt bàn. ". . ." Trong nháy mắt, hai người đều ngây ngẩn. "Anh khóc." Mấy giây sau, Lộc Tang Tang chỉ vào mắt anh. Hốc mắt Đoạn Kính Hoài đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, song thái độ vẫn vô cùng nghiêm túc, "Hơi sặc thôi." Lộc Tang Tang sững sờ nhìn anh mấy lượt, đột nhiên cô cười phá lên, "Ha ha ha ha ha anh xác định. . . Chỉ chỉ. . . Hơi thôi sao ha ha ha ha ha." Đoạn Kính Hoài giơ tay, mặt không đổi sắc lau nước mắt sinh lý sắp tràn ra khỏi hốc mắt. Lộc Tang Tang cười bò trên bàn, "Anh hài hước quá ha ha ha ha ha ha ha, cay đến nỗi khóc ha ha ha ha ha, ăn không quen sao không ăn ít một chút!" Đoạn Kính Hoài hơi bối rối, nhưng tôn nghiêm còn sót lại không cho phép anh lộ ra vẻ lúng túng, "Tang Tang." "Ha ha ha ha ahaha -" "Lộc Tang Tang!" "Tôi đây!" Lộc Tang Tang cười chảy cả nước mắt, cô cố gắng kiềm chế rút khăn giấy đưa cho anh. "Hay là tôi gọi cho anh một phần khác, cái này cay quá." "Không cần." "Cần chứ, anh không thể khóc nữa." Lộc Tang Tang lén nhìn anh rồi nén cười, "Tuy khóc cũng rất đẹp trai." ". . ." Đoạn Kính Hoài hít sâu một hơi, không nói nên lời, thế nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên. Quả nhiên, anh không thích hợp với mấy món này! Sau đó Đoạn Kính Hoài không ăn cá sống nữa, Lộc Tang Tang vừa cười vừa giải quyết hơn phân nửa thức ăn trên bàn. Ăn xong, hai người lái xe về nhà. Trên đường đi, tâm trạng Lộc Tang Tang rất tốt, giọt nước mắt cá sấu của Đoạn Kính Hoài hôm nay đã khiến cô vui vẻ, cô thật sự rất thích nhìn thấy tiểu đứng đắn này lúng túng. "Này, mở nhạc nghe đi." Lộc Tang Tang thuận miệng nói. Đoạn Kính Hoài đồng ý, anh đưa tay mở nhạc. Lộc Tang Tang vốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng giai điệu trong xe khiến cô ngạc nhiên quay đầu lại "Bài hát của con trai tôi? Bác sĩ Đoạn, không ngờ anh cũng nghe bài hát của cậu ta." "Con trai?" Đoạn Kính Hoài nhíu mày nhìn cô một cái. Lộc Tang Tang cười tươi như hoa, "Tôi rất thích một ca sĩ thần tượng. . ." "Anh biết." "Anh biết cậu ta là ca sĩ tôi thích à?" "Trước kia trong xe em không phải luôn mở bài này sao?" "Ồ. . . Đúng vậy." Trong xe tiếng hát rộn ràng vui tươi, song thật ra năng lực ca hát của người biểu diễn không tốt lắm, Lộc Tang Tang thích người ta hoàn toàn vì nhan sắc, sau đó mới yêu ai yêu cả đường đi nghe bài hát của cậu ta. Nhưng Đoạn Kính Hoài thì. . . Nói anh yêu thích các bài nhạc trẻ sôi động, đánh chết cô cũng không tin. "Bài hát này. . ." "Bình thường anh lái xe không nghe nhạc, nên chỉ lưu mấy bài." "Ồ." "Em thích nghe nhạc gì, "Đoạn Kính Hoài nói "Gửi qua di động cho anh." Lộc Tang Tang sửng sốt, mấy giây sau cô mới sờ mũi, "Bài hát tôi thích có lẽ không phù hợp với xe anh. . ." "Bình thường anh không nghe, lúc có em mới mở." "Ồ." Hạ cửa sổ xuống một chút, gió nhẹ luồn vào trong, Lộc Tang Tang quay đầu ngắm phố xá, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vậy ra những bài hát này là chuẩn bị cho cô? Lộc Tang Tang bắt đầu cảm giác nhịp tim mình không bình thường rồi, cô nhìn gương mặt mình phản chiếu trên kính xe, "Tỉnh táo lại." "Em nói gì?" Đoạn Kính Hoài không nghe rõ. Lộc Tang Tang chống trán lên cửa sổ xe, khóe môi hơi cong lên, "Tôi nói này, bây giờ bác sĩ Đoạn thật sự rất. . . " Đoạn Kính Hoài nghi ngờ nhìn cô một cái "Rất cái gì?" "Rất biết lấy lòng phụ nữ." Đoạn Kính Hoài thu hồi ánh mắt, "Không có." "Sao lại không có, còn biết chuẩn bị bài hát. . ." "Chỉ chuẩn bị cho em." Đoạn Kính Hoài nghiêm túc nói, "Chỉ lấy lòng em." Mùa thu, tán cây vốn xanh biếc bên ngoài cửa sổ đã đổi màu, rất thưa thớt, một trận gió vừa thổi tới, lá vàng xuyên qua kẽ lá rơi xào xạc. Vừa yên tĩnh vừa lãng mạn, nhưng vẫn không kém phần thanh lịch tao nhã. Nhưng mà, người đang vẽ tranh bên trong cửa sổ lại không có loại tâm tình văn nghệ này. Một chiếc lá vàng theo gió bay vào đậu lên cánh tay đang vẽ tranh của cô, bị cô thô bạo hất xuống. Tâm trạng bực bội chẳng khác nào khi đọc tin tức trên điện thoại mà quảng cáo cứ nhảy ra, hết lần này đến lần khác, kéo dài thê thê. Cộc cộc - Cửa phòng bị gõ vang, ngay sau đó, có người đẩy cửa tiến vào. "Tang Tang à." Người ngồi trước giá vẽ không hề quay đầu lại, "Con chưa nói có thể vào mà." "Chậc, con nhỏ này. . ." Người phụ nữ trung niên mặc váy nhã nhặn, nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, nhẹ chân nhẹ tay đi đến ngồi xuống chiếc giường sau lưng cô, "Ui da, lần nào ngồi xuống eo cũng như muốn đứt ra." Lộc Tang Tang thở dài, cô quay đầu lại "Có chuyện gì vậy mẹ, không có việc gì thì ra ngoài đi, con còn phải vẽ nữa." "Vẽ vẽ, vẽ cái gì mà vẽ, vẽ tranh có thể biến thành cơm ăn không?" "Khéo thật đó, con thật sự có thể vẽ ra cơm ăn." "Thôi đi, vẽ một tuần lễ cũng chưa đủ tiền cho con mua bộ quần áo." Chung Thanh Phân chịu không nổi, ý ghét bỏ bộc lộ thẳng thừng trong lời nói, "Con tạm dừng lại đã, mẹ có chuyện muốn nói với con, này này, con có nghe hay không, dừng -" Lộc Tang Tang tự biết không thể lay chuyển Hoàng thái hậu nhà mình, cho nên cô cố kiềm lòng bỏ bút vẽ xuống, "Có chuyện gì thế ạ?" Chung Thanh Phân liếc nhìn cô rồi lên tiếng "Hôm qua nghe nói bà nội Kính Hoài sức khỏe không tốt phải đến bệnh viện, mẹ và ba con bận quá không dứt ra được, cho nên, chiều nay con đi thăm bà đi." "Bà nội bị bệnh?" "Con xem con kìa, chuyện này đợi mẹ nói con mới biết, con có phải cháu dâu người ta không hả?" Lộc Tang Tang hít mũi một cái "Thật ra, mẹ không nhắc con cũng sắp quên luôn rồi." Chung Thanh Phân lườm cô "Con đừng khua môi múa mép với mẹ nữa, chẳng phải Kính Hoài nói trễ một chút sẽ tới sao? Con thu xếp đi với nó đi." "Hả? Đoạn Kính Hoài đã trở về?" Lộc Tang Tang vô cùng ngạc nhiên. Chung Thanh Phân trừng mắt nhìn cô, bà cảm thấy đai quấn quanh eo cũng sắp bị đứa con bất hiếu trước mắt làm cho sụp đổ, "Con nhìn lại con đi, nhìn lại con đi! Lộc Tang Tang! Chồng của con hay là chồng mẹ hả? Hả? Con có thể để tâm một chút được không?" Lộc Tang Tang mất kiên nhẫn cúi đầu, “Mẹ đừng nói nữa, lỡ người ngoài nghe thấy lại cho rằng vợ chồng con cơm không lành canh không ngọt." "Chẳng lẽ không phải?" Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng, sau đó qua loa xua xua tay, "Mẹ đừng quan tâm. . ." "Tang Tang, lần này Kính Hoài trở về, hai đứa hãy sống tốt với nhau, con xem các con kết hôn đã sắp nửa năm rồi, vậy mà bụng con chẳng có động tĩnh gì cả, cái này có phải. . ." "Kết hôn nửa năm, nhưng vừa kết hôn xong anh ta đã dẫn team đi Hồng Kông, suốt nửa năm qua con chẳng hề gặp được anh ta." Lộc Tang Tang cười cười, "Mẹ, mẹ muốn bụng con có động tĩnh? Cái ý nghĩ này xanh tươi* quá." *Ý chị nói cho anh đội nón xanh. Chung Thanh Phân nổi cơn tam bành, "Con nói bậy bạ gì thế, ý của mẹ là nó được chuyển công tác về đây rồi, các con phải nắm chặt cơ hội." "Được rồi," Lộc Tang Tang "thành khẩn" gật đầu, "Con biết rồi, vậy nên mẹ ra ngoài trước đi, nhớ đóng cửa lại giúp con luôn." "Mẹ còn chưa nói xong đâu -" Lộc Tang Tang không chịu nghe, cô quay đầu lại, dứt khoát đeo tai nghe lên. Lại là sinh con, cô mới 24. Tuổi trẻ kết hôn sớm cũng thôi đi, suốt ngày cứ bị ép sinh con. Phiền. Thấy cô như vậy, Chung Thanh Phân không biết nói gì cho phải, hơn nữa chồng bà đang thúc giục bên ngoài, bà đành càm ràm thêm mấy câu rồi rời khỏi phòng Lộc Tang Tang. Lộc Tang Tang ở lỳ trong phòng vẽ hơn một giờ, cuối cùng thu dọn mấy bức tranh minh họa trở về phòng làm việc. Lại nói, cô đã ở nhà mẹ đẻ được một khoảng thời gian rồi, vốn dĩ ở bao lâu cũng chẳng sao, nhưng hiện tại Đoạn Kính Hoài đã trở về, nếu cô còn dám ở nhà nữa, mẹ không tụng chết cô mới lạ. Cho nên cô nhanh nhẹn thu dọn hành lý, lái chiếc xe việt dã lớn trong gara đi. Phòng cưới của Lộc Tang Tang và Đoạn Kính Hoài ở khu vực trung tâm tấc đất tấc vàng của thành phố, nguyên nhân lúc trước chọn mua chỗ này chỉ có một, khoảng cách đến bệnh viện Đoạn Kính Hoài làm việc rất gần. Nhưng ai có thể ngờ, vừa kết hôn xong, Đoạn Kính Hoài được cử đến Hồng Kông tập huấn, một lần đi là nửa năm. Chẳng qua là Lộc Tang Tang không hề oán hận chút nào, thậm chí cô còn cực kỳ phấn khởi. Tự do rồi. Dù sao anh ta cũng không thích cô, tình cảm của cô đối với anh ta lại mỏng như tờ giấy, hai người kết hôn với nhau chỉ vì chuyện ngoài ý muốn kia và vì lợi ích sau này mà thôi. Những đứa trẻ lớn lên trong loại gia đình như bọn họ, tư tưởng về hôn nhân là lấy ai cũng vậy thôi. ** Đỗ xe dưới gara xong, một tay Lộc Tang Tang xách dụng cụ vẽ tranh, một tay kéo vali hành lý đi lên lầu. Nhấn mã khóa, đẩy cửa bước vào. Trong phòng yên tĩnh, không có một ai, nhưng trong phòng khách có vali hành lý, phiếu gửi vận chuyển dán bên trên còn chưa xé. Chắc hẳn anh ta về rồi, chẳng qua là chưa kịp dọn dẹp. Lộc Tang Tang kéo vali hành lý mình vào phòng cất cồ, thu dọn xong cô đi ra ngồi trên ghế sofa, gửi tin nhắn cho người chồng nửa năm không liên lạc. [Bác sĩ Đoạn, nghe nói anh trở về rồi.] Mấy phút sau, bên kia nhắn lại cho cô chỉ một chữ, [Ừ.] Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng, cảm thấy người này quá mức lạnh lùng. Có điều qua thêm mấy giây nữa, điện thoại lại báo có một tin nhắn, [Ngại quá, không kịp báo tin cho cô.] Vừa lạnh lùng vừa lễ độ, đúng là Đoạn Kính Hoài. Ngón tay Lộc Tang Tang gõ chữ như bay [Nghe nói bà nội bị bệnh, chúng ta đến bệnh viện thăm bà đi, anh đang ở đâu?] Đoạn Kính Hoài [ Tôi đang ở bệnh viện.] Lộc Tang Tang trừng to mắt, mẹ nó chứ, không bảo cô đi cùng, cô ý gắn tội danh bất hiếu lên người cô đây mà? Trong lòng không vui, nhưng cô vẫn khách sáo nhắn một tin hết sức giả tạo [Bệnh viện nào thế, tôi lo lắng cho bà nội, muốn đến thăm.] Đoạn Kính Hoài [Được, Bệnh viện số 2, khu phòng Vip.] [Ok, lập tức tới ngay.] Hai người nhắn qua nhắn lại hoàn toàn không có vẻ mất tự nhiên, tựa như chẳng hề để ý vấn đề "Vợ chồng xa cách nửa năm không liên lạc". Bên kia không có tin nhắn trả lời, Lộc Tang Tang chậm rãi đứng dậy, đi đến phòng tắm chỉnh đốn lại dung nhan hình thức. Tiếp theo, cô cầm chìa khóa xe đi ra cửa. Trên đường lái xe đến bệnh viện, Lộc Tang Tang nhàm chán nhớ đến hôn lễ ngày đó, vừa đơn giản vừa kín đáo, khách mời không nhiều. Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc Đoạn Kính Hoài đứng trước mặt người chứng hôn đeo nhẫn cưới cho cô, khách sáo xa lạ, gương mặt tuấn tú sạch sẽ không thể hiện niềm vui sướng nào. Cô khá hơn anh ta một chút, khi đó cô còn cố nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo, dù sao nhà người đàn ông trước mắt vừa có tiền vừa có quyền, hơn nữa còn đẹp trai. Hơn mười phút sau, xe dừng ở bãi đổ xe bệnh viện. Trên đường đi Lộc Tang Tang đã mua một ít hoa quả và sản phẩm dinh dưỡng, cô lấy ra, đi thẳng đến khu vip. "Xin chào, xin hãy trình thẻ ra vào ạ." "Sao cơ?" Khu phòng bệnh vip được bảo vệ nghiêm ngặt, y tá lại nói "Hay là cô nói cho tôi biết cô muốn đến thăm ai, tôi sẽ liên lạc với người nhà bệnh nhân xem thế nào." Lộc Tang Tang kịp phản ứng, "Ồ, đợi một chút, tôi gọi điện thoại đã." Cô mở điện thoại tìm đến danh bạ, tìm được số Đoạn Kính Hoài gọi đi. Điện thoại nhanh chóng kết nối. "A lô." "Tôi đến rồi, anh ra ngoài đón tôi đi." "Ừ." Đây là lần nói chuyện đầu tiên giữa hai người sau nửa năm. Vừa nói xong Đoạn Kính Hoài đã cúp máy, một phút sau, Lộc Tang Tang nhìn thấy một người đàn ông từ cuối hành lang đi tới. Người đàn ông có dáng người cao gầy, áo sơ mi sơ vin quần đen, bên ngoài là áo choàng dài màu đen, dáng người giống như giá treo quần áo, cực kỳ đẹp mắt. Lộc Tang Tang gần như ngay lập tức nhớ tới dáng vẻ anh mặc lễ phục chú rể nửa năm trước, vẻ ngoài tuấn tú đó, khiến cho mấy phù dâu của cô mặt đỏ đến mang tai. Người thì đẹp trai, có điều thứ không thay đổi chính là, lúc nào cũng trưng bộ mặt nghiêm túc. Đâu ra đó, thâm trầm không nói. Cô nhớ nhiều năm trước có người nói với mình rằng, trong hội công tử nhà giàu ở Đế Đô, Đoạn Kính Hoài là một đóa sen trắng, gần bùn mà chẳng hôi tanh. Quả là chính xác, nhiều năm như vậy, anh chẳng thay đổi chút nào. "Bác sĩ Đoạn." Sắc mặt Lộc Tang Tang thay đổi cực nhanh, ngay một giây sau đã giơ tay lên, nhiệt tình gọi anh, "Tôi ở đây." Đương nhiên Đoạn Kính Hoài đã nhìn thấy cô từ xa rồi, nhìn nụ cười sáng lạn của cô, anh đi thẳng đến chỗ y tá dặn dò một câu "Sau này có thể để cô ấy tự do đi vào trong." Y tá vô thức liếc nhìn cô gái ăn mặc xinh đẹp bên cạnh "Dạ. . ." Đoạn Kính Hoài nhìn về phía Lộc Tang Tang "Đi theo tôi." Lộc Tang Tang giơ hai túi đồ trên tay ra, chẳng khách sáo chút nào nhét vào tay anh, "Cái này hơi nặng." Đoạn Kính Hoài ừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong. Lộc Tang Tang hấp tấp đi theo phía sau, "Này, anh về sao không báo trước cho tôi biết?" "Bây giờ biết rồi." "Ồ." Lộc Tang Tang hơi chần chờ, "Vậy còn đi nữa không?" Bước chân Đoạn Kính Hoài hơi dừng lại, anh đảo mắt nhìn cô một cái. Lộc Tang Tang cười ngượng "ý của tôi là, anh đi hay là không đi cũng nên nói cho tôi biết một tiếng, bằng không người lớn hỏi tới, tôi không biết phải trả lời thế nào." Đoạn Kính Hoài lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, "Không đi nữa, đợt tập huấn ở Hồng Kông đã kết thúc." "Như vậy à. . ." Lộc Tang Tang vừa nói vừa cảm thán, tiếc nuối từ nay về sau cuộc sống "Độc thân" không còn nữa. Lộc Tang Tang "Phòng này hả?" "Đúng thế." Hai người đứng trước cửa phòng bệnh, tay Đoạn Kính Hoài xách đồ, cho nên anh tỏ ý bảo Lộc Tang Tang mở cửa, nhưng mà cô vừa vươn tay lên nắm cửa, cửa đã bị người bên trong kéo ra. Đúng lúc có người ra ngoài. Người đi ra có chiều cao không khác Đoạn Kính Hoài là mấy, mặt mày có hai ba phần tương tự, có điều Lộc Tang Tang biết rõ, tính cách người này hoàn toàn khác với Đoạn Kính Hoài. "Anh." Người này chính là em trai Đoạn Kính Hoài, Đoạn Kinh Hành. Đoạn Kinh Hành cũng nhìn thấy Lộc Tang Tang ở bên cạnh Đoạn Kính Hoài, anh ta cười một tiếng gọi "Chị dâu." Tính ra người này còn lớn hơn cô ba tuổi. Hơn nữa, hình như đây là lần đầu tiên anh ta gọi cô là chị dâu. Lộc Tang Tang sờ sờ mũi, "Ừm." "Vào đi." Đoạn Kính Hoài nói. Lộc Tang Tang ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, cô nhấc chân đi vào. Đi ngang qua người Đoạn Kính Hành. Trong nháy mắt đó, biểu hiện bên ngoài của Lộc Tang Tang cực kỳ bình tĩnh tự nhiên, song thật lòng cô hết sức lúng túng. Mặc dù đã nhiều năm cô không gặp Đoạn Kinh Hành rồi, nhưng giờ phút này khi gặp lại anh ta, cô vẫn nhớ chuyện hoang đường trước kia. Nhớ năm đó, suốt ngày cô bám theo người ta, gọi anh trai nhỏ anh trai nhỏ. Sau này có ai ngờ đâu, còn chưa theo đuổi được anh trai nhỏ, cô đã ngủ với anh trai của anh trai nhỏ rồi. Sau đó hỗn loạn thế nào Lộc Tang Tang không biết, cô chỉ biết bên ngoài chăn yên lặng một lát thì nổ tung. Giọng ai cũng có, âm điệu người sau cao hơn người trước một bậc. Thời gian oanh tạc qua đi, mọi người lần lượt ra ngoài, nghe bên ngoài không còn một tiếng động, Lộc Tang Tang mới dám ló đầu ra ngoài. Nhưng chăn trên người cô lại bị Đoạn Kính Hoài đè chặt, dường như sau khi mọi người đi hết, anh vẫn giữ nguyên tư thế đè chăn che chắn cho cô, phòng ngừa cô lộ hàng. Khó khăn lắm mới ló đầu ra được, thấy mặt mày Đoạn Kính Hoài vẫn ửng đỏ, cô nhỏ giọng đề nghị "Hay là anh cầm quần áo đi vào toilet? Em ở đây không nhìn lén anh đâu." Mắt Đoạn Kính Hoài nhìn thẳng về phía trước, không dám chuyển ánh mắt sang nhìn cô, ". . . Được." "Vậy nhận tiện anh ném quần áo lên giường giúp em đi." "Ừ." Tiếng động rất nhẹ, Đoạn Kính Hoài bước xuống giường. Quần áo Lộc Tang Tang đều nằm trên mặt đất, nói thật anh cũng không hiểu tại sao mình lại kéo váy áo cô ra nông nỗi này. . . Sau khi nhặt váy lễ phục của cô lên, anh nhìn thấy quần lót và áo bra rơi ngay bên cạnh. Màu hồng nhạt, còn là ren nữa, thật khó ra tay. Giằng co một hồi lâu, Đoạn Kính Hoài hít sâu, nhặt lên, ném lên giường. "Em mặc mau đi." Lộc Tang Tang không trả lời, đợi đến khi nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cô mới bò ra khỏi chăn, sau đó chịu đựng cảm giác không thoải mái lan tràn khắp cơ thể, nhanh chóng mặc quần áo vào. Mấy phút sau, Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang đứng trước giường, đối mặt nhìn nhau. Hiện tại Lộc Tang Tang cảm thấy vớ vẩn và hoang đường hết sức! Người cô sợ nhất là Đoạn Kính Hoài, từ trước đến nay cô chưa từng dám lỗ mãng trước mặt anh, bây giờ thì hay rồi. . . Lại đè người ta! Không, có lẽ là bị đè! Có điều những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng chính là. . . Tất cả mọi người đều đã biết, ngay cả Đoạn Kính Hành cũng. . . Lộc Tang Tang bụm mặt, thật lòng không biết giải thích thế nào. Miệng lúc nào cũng nói thích người ta, kết qua lại lên giường với anh trai người ta! Chuyện này, cmn muốn người ta nghĩ thế nào đây?! Ngay tại lúc nội tâm Lộc Tang Tang âm thầm giao chiến, Đoạn Kính Hoài lại hướng mắt về phía giường lớn, trên đó có một vệt màu đỏ sậm, chứng tỏ sự thật rành rành. Từ nhỏ anh đã hưởng nền giáo dục truyền thống, hơn nữa con người càng có nguyên tắc. Bởi thế bất luận ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, thì một người đàn ông như anh cũng nên chịu trách nhiệm. Tuy anh biết rõ Lộc Tang Tang có ý với em trai mình, nhưng cũng may Đoạn Kính Hành đã từng nói không có ý tứ kia. Bằng không, việc này anh cũng không biết phải giải quyết thế nào. "Lộc Tang Tang, nếu em đồng ý, chúng ta. . ." "Không phải anh muốn nói muốn lấy em chứ?" Lộc Tang Tang cắt ngang lời anh. Đoạn Kính Hoài không đáp lời, xem như là cam chịu. Trong nháy mắt, tóc tai cô dựng đứng hết cả lên, nhưng mà suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô không phải là kết hôn có gì sai, mà là người như Đoạn Kính hoài, không ngờ anh lại nói muốn lấy cô?! Trong tiềm thức của cô, con người này lạnh lùng đến đáng sợ, tính tình cũng quái gở không giống ai, vậy mà nói muốn kết hôn với cô! Có cưới hay không, có muốn lấy chồng hay không, chuyện này hai người không thể nào tự quyết định được, bởi vì bọn họ biết rõ còn hai đại gia đình ngoài kia đang tính thay bọn họ. Sau đó, Lộc Tang Tang bị người nhà đưa về, Đoạn Kính Hoài bị ông cụ Đoạn phạt quỳ. Lộc gia và Đoạn gia đều muốn giữ thể diện, lúc ấy người biết chuyện thật sự quá nhiều, vì để bảo vệ danh dự con gái nhà người ta và danh dự gia tộc, ông cụ Đoạn quyết định liên hôn với Lộc gia, đến lúc đó có thể giải thích với bên ngoài, đôi vợ chồng son có quan hệ hôn thê hôn phu, việc này có thể giải quyết êm đẹp. Sau đó nữa, Lộc Tang Tang ầm ĩ với người trong nhà, vì lợi ích, vì mẹ, vì bản thân mình, lại càng vì đám người Lộc Sương xem thường mẹ con cô, muốn tranh giành lợi ích, đầu cô nóng lên nên đã lập tức đồng ý. Năm năm sau, vị hôn phu Đoạn Kính Hoài của cô cuối cùng cũng du học nước ngoài trở về, hai người chiếu theo lời đính ước năm xưa, kết hôn. Sau khi kết hôn Đoạn Kính Hoài đi Hồng Kông, nửa năm sau mới về, tiếp theo hai người bắt đầu cuộc sống như bây giờ. . . Từ đó đến nay, người Đoạn gia chưa bao giờ hối hận, Đoạn Kính Hoài cũng không có. Mà trong vài năm kia Lộc Tang Tang đã hiểu rõ nhiều thứ, cô từ từ trưởng thành, đối với chuyện tình cảm càng ngày càng lạnh nhạt, kết hôn hay không kết hôn, điều quan trọng nhất với cô chỉ có một, đó là đến cùng, cuộc hôn nhân này có thể mang lại cho cô những gì. Trước đây cô cảm thấy kết hôn với Đoạn Kính Hoài sẽ có thêm một chỗ dựa và ủng hộ, nhưng hiện tại cô phát hiện, dường như còn có gì đó rất khác. Ví dụ như việc cô cảm thấy khúc gỗ mục Đoạn Kính Hoài rất thú vị, trêu chọc anh bất tri bất giác đã trở thành thú vui nho nhỏ của cô. Hơn nữa mỗi lần anh giúp đỡ cô, cô thật sự có cảm giác được che chở. Nói thật ra, cảm giác này khá tốt. ** Hàn huyên cùng Nguyễn Phái Khiết một lát, hai người tiếp tục dồn máu vào các cửa hàng, điên cuồng mua sắm. Sắc trời dần tối, rốt cuộc hai người cũng cảm thấy mỹ mãn trở về nhà. Lúc Lộc Tang Tang về nhà, Đoạn Kính Hoài còn chưa về, cô tẩy trang tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống sofa, gửi tin chắn wechat quấy rầy ông xã nhà cô. [Tôi đói bụng. Hai phút sau, Đoạn Kính Hoài trả lời tin nhắn của cô. [Ăn cơm. Lộc Tang Tang [Không muốn ăn cơm dì giúp việc làm, tôi muốn ăn mì hoành thánh. Khi nào anh về?" Đoạn Kính Hoài [Chuẩn bị lái xe. Lộc Tang Tang [Thật sao? Vậy về đến dưới lầu, anh thuận đường sang tiệm mì hoành thánh ở cư xá bên cạnh, mua giúp tôi một phần nha! Chờ một lát, Đoạn Kính Hoài vẫn không trả lời. Lộc Tang Tang hầm hừ, chuyện này cũng không muốn làm! Đúng là máu lạnh vô tình! Bụng đói đến cồn cào, nhưng mắng thầm Đoạn Kính Hoài xong Lộc Tang Tang vẫn ngồi phịch trên sofa như khúc củi mục, hôm nay đi dạo phố cả ngày, hai chân cô thật sự mỏi rã rời. Nằm ườn trên sofa hơn một tiếng đồng hồ, cửa chính bỗng vang lên tiếng động, có người vào nhà. Biết là Đoạn Kính Hoài đã về, nhưng Lộc Tang Tang vẫn không quay đầu nhìn ra cửa, tầm mắt một lòng đặt vào điện thoại. Mãi đến khi - Cô ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Cô khẽ giật mình, mạnh mẽ ngồi bật dậy, "Anh mua mì hoành thánh cho tôi hả?!" Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái, dường như có chút không hiểu. Chẳng phải chính cô bảo anh mua sao? Lộc Tang Tang cười phớ lớ, "Tôi nghĩ anh không trả lời có nghĩa là không mua cho tôi." Nói xong, cô đứng dậy đi đến trước mặt anh, "Thơm quá đi, đưa tôi đưa tôi." Đoạn Kính Hoài đưa chiếc túi trên tay cho cô, sau đó còn nhắc nhở một câu "Đi đến phòng ăn." Vốn định ngồi xuống sofa, Lộc Tang Tang khựng lại, "Ặc, được rồi!" Cô đổi phương hướng, đi đến bàn ăn trong phòng bếp. Sau khi mở nắp hộp mì hoành thánh, mùi thơm càng đậm hơn, mấy quán ăn nhỏ dưới lầu cư xá kia quả là báo vật ẩn nấp. Lộc Tang Tang cầm muỗng, không thể chờ đợi mà ăn một miếng, "Ôi ôi, nóng, nóng quá!" Đoạn Kính Hoài cũng đi vào phòng bếp, "Có người giành ăn với cô à?" Lộc Tang Tang há mồm hà hơi, cô nói không rõ lời "Không có bỏ rau thơm và hành tây. . . Đoạn Kính Hoài, không ngờ anh biết tôi không ăn mấy thứ này." Đoạn Kính Hoài cầm ly nước đi ra, "Còn không ăn tỏi." "Sao cái gì anh cũng biết hết vậy?" Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái, "Cô từng nói." "Tôi, tôi từng nói?" Lộc Tang Tang cẩn thận hồi tưởng một chút, "Lúc nào?" Đoạn Kính Hoài trầm mặc hai giây, "Lần sau có rảnh đến bệnh viện kiểm tra đầu óc, trí nhớ cô không tốt." Lộc Tang Tang ". . ." Lộc Tang Tang hậm hực ăn hết cả bát mì hoành thánh, sau khi ăn xong cô đi trở ra phòng khách thì thấy Đoạn Kính Hoài đang đọc sách ở đó. Cô đi tới, tò mò hỏi anh "Này, cuối cùng tôi nói với anh mình không ăn mấy thứ kia lúc nào?" "Tự mình nhớ đi." "Tôi không nhớ nổi, hoàn toàn không có ấn tượng." Lộc Tang Tang nghĩ nghĩ ngợi ngợi một hồi, đột nhiên cô có chút thẹn thùng nói "Nhưng mà mấy chi tiết nhỏ nhặt này mà anh nhớ lâu đến thế, anh rất để tâm đến tôi nha." Ngón tay lật sách của Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại, ". . . Trí nhớ tôi tốt." "Thật sao?" Dư quang trong mắt Đoạn Kính Hoài thấy được vẻ mặt mập mờ từ từ tiến lại gần của Lộc Lang lang, trống ngực anh bỗng nhảy lên, một giây sau anh duỗi tay chặn đầu cô lại, "Cô muốn làm gì?" Lộc Tang Tang dừng lại, "Tôi chỉ tò mò thôi, rốt cuộc tôi nói với anh lúc nào nhỉ? Nói cho tôi biết đi." Đoạn Kính Hoài hít sâu một hơi, vô cùng bất đắc dĩ, "Sáu bảy năm trước, cái hôm mà cô giăng băng-rôn." Giăng băng-rôn! Sắc mặt Lộc Tang Tang hơi vi diệu, từ từ nhớ ra. Cô nhớ ngày hôm đó cô mè nheo muốn đi ăn trưa với Đoạn Kính Hành, kết quả sau đó không ngờ có cả Đoạn Kính Hoài, bữa cơm ấy đặc biệt lúng túng, ăn chưa xong cô đã chạy trối chết. "Ồ. . . Nhớ rồi." Cô không muốn nhắc đến chuyện xấu hổ trước kia nên ngồi đứng đắn trở lại, "Anh mua cho tôi ăn rồi, vậy anh thì sao, anh đã ăn chưa?" Đoạn Kính Hoài nhìn cô, biết rõ cô muốn đổi chủ đề. Lộc Tang Tang gãi đầu, "À. . . Nếu chưa ăn anh có thể hâm nóng đồ ăn dì giúp việc làm là có thể ăn. Tôi đến thư phòng đây, còn phải vẽ tranh nữa." Nói xong, cô chạy đi nhanh như chớp. Ánh mắt Đoạn Kính Hoài dõi theo bóng lưng cô, mãi cho đến khi cửa thư phòng bị cô đóng sầm lại. Kỳ thật, anh cũng không biết tại sao có một số việc anh lại ghi nhớ lâu đến thế. Từ trước đây rất lâu Lộc Tang Tang đã xuất hiện trong cuộc đời anh, ồn ào, ầm ĩ, bắt mắt, lúc nào cô cũng khiến anh phải thay đổi nhận thức. Cảm xúc trong tình cảm của anh vô cùng lạnh nhạt, cho nên cách Lộc Tang Tang thể hiện tình yêu cuồng nhiệt năm xưa thu hút ánh mắt anh. Anh không hiểu cũng không có tình cảm với cô, nhưng anh vẫn không khống chế nổi bản thân chú ý đến cô. Rốt cuộc cô là con người thế nào? Đại khái người ngoài không biết, Đoạn Kính Hoài năm đó lại nảy sinh mấy vấn đề này với cô gái nhỏ lanh lợi hoạt bát thường ríu rít bên cạnh em trai mình. ** Trong khoảng thời gian này, hạng mục chi giả của Lộc gia được Đoạn gia giới thiệu, tiến vào rất nhiều bệnh viện và cơ sở y tế. Bởi vì giá cả và chất lượng rất tốt, cho nên chi giả này vô cùng được người tàn tật chào đón. Song Lộc Tang Tang cũng không phải người đắc ý tự mãn, cô trính một phần dự toán lập quỹ hỗ trợ những hoàn cảnh như Tiểu Nam, lắp đặt miễn phí cho những bạn nhỏ không có điều kiện, hơn nữa còn hỗ trợ chi phí chữa trị. Chuyện này vô tình được báo chí tung hô, cũng chính vì như vậy Lộc thị nhận được tiếng thơm trong lĩnh vực từ thiện, ba cô Lộc Nghiêm Huy vô cùng cao hứng, trong hội nghị công ty còn khen cô trước mặt cổ đông, ngay cả Lộc Sương cũng nói sau lưng là cô dùng chiêu bài giả nhân giả nghĩa. Thật lòng Lộc Tang Tang hoàn toàn không ngờ việc mình làm lại có ảnh hưởng lớn như vậy, ban đầu cô làm chỉ vì Tiểu Nam, cô đã từng chỉ biết nhìn vào lợi nhuận không sai, nhưng được Đoạn Kính Hoài nhắc nhở, lại trải qua lần Tiểu Nam nằm viện kia. . . Cô đã thành tâm thành ý muốn làm gì đó cho những người tàn tật này. Chỉ thế thôi. Chẳng qua là người khác nghĩ thế nào không quan trọng, dù sao con người cô chính là như thế, bản thân cô cảm thấy xứng đáng là được. Hôm nay là chủ nhật, Lộc Tang Tang rảnh rỗi đến thăm viện phúc lợi. Thời gian trước cô đã đồng ý sẽ dẫn Tiểu Nam đến công viên trò chơi, cho nên hôm nay cô đến thực hiện lời hứa. "Tiểu Nam." Lộc Tang Tang vừa bước vào thì gặp Tiểu Nam chuẩn bị đi ra. "Chị, chị đến rồi." "Ừ, em chuẩn bị xong chưa." "Xong rồi ạ." Tiểu Nam nói "Chị, anh trai kia không đến ạ?" Lộc Tang Tang "Hả? Anh trai nào?" "Chính là bác sĩ Đoạn đấy ạ." Tiểu Nam nói tiếp "Trước đây chẳng phải chị đã nói sẽ nhờ anh ấy đi theo giúp em hả?" Lộc Tang Tang thoáng ngạc nhiên, cô chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi, ai ngờ nhóc con này lại nhớ. ". . . Hôm hay dường như anh ấy không có đi làm." "Vậy chúng ta gọi bác sĩ Đoạn cùng đi đi!" Cô nhớ đến gương mặt khó đăm đăm của Đoạn Kính Hoài, lại tưởng tưởng đến khuôn mặt khó đăm đăm đó đến chơi ở công viên trò chơi, Ồ. . . Chắc là thú vị lắm! "Thế nhưng chị dám gọi anh ấy." "Hả? Bác sĩ Đoạn là chồng chị mà." "Dù là vậy chị cũng không dám gọi." Lộc Tang Tang suy nghĩ một chút, cô ranh mãnh nói "Nhưng mà đối với bệnh nhân anh ấy lại vô cùng kiên nhẫn hiền lành đó nha, rất tậm tâm." "Vậy để em gọi, em cũng từng là bệnh nhân của bác sĩ Đoạn mà!" Tiểu Nam hưng phấn giơ tay, hoàn toàn không có cảm giác bị người lợi dụng. Mà Lộc Tang Tang "Lợi dụng" trẻ con xong thì nhướng mày, lòng vui như trẩy hội đưa điện thoại di động cho Tiểu Nam, "Được thôi, em thử xem." Cùng đọc truyện Vợ Ơi... Đừng Đi! của tác giả Minao23 tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại ngôn tình, sắc, 25+, loạn luân, Một câu chuyện loạn luân giữa cha con, vợ chồng, anh chị dâu. Chuyện bắt đầu từ lúc Phượng có nhân tình bên ngoài lập kế hoạch để chồng quan hệ với con gái bắt buộc chồng ly hôn để lại tài sản cho cô. Từ đó biến cố liên tục xảy ra với họ dành cho sắc nữ khẩu vị hơi nặng.

vợ ơi đừng đi