Tổng đề cử Cái Này Hòa Thượng Làm Ruộng Liền Biến Cường. Đã có 9 người đánh giá / Tổng đề cử. 5.00. Giới thiệu. Mục Lục. Nghe Audio Kiếm Điểm. Thư danh lại kêu: 《 lão nạp chỉ biết làm ruộng 》, 《 cái này hòa thượng cường đến quá mức 》, 《 làm ruộng
Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim: Đọc truyện Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim được cập nhật liên tục chương mới hàng ngày. Hiện menu Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút. 21,390. 10. Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời. 20,686. XEM THÊM . 01. Vô Thượng Sát Thần
Hoàng kim hắc thế tâm. Vàng làm đen lòng người đời, ý nói người tham tiền thấy lợi thì tối mắt lại, chà đạp lên nhân nghĩa, đạo đức. hd. Vàng, chỉ sự phồn thịnh cao nhất. Tầm nguyên Từ điển. Hoàng Kim. Hoàng: sắc vàng, Kim: loại ngũ kim, vàng, bạc, đồng, sắt, chì
Xem lịch âm ngày 19 tháng 9 năm 2022 là ngày Hắc đạo tháng Kỷ Dậu năm Nhâm Dần - Lịch Vạn Niên hôm nay 19/9/2022 để biết ngày xấu ngày tốt ngày hoàng đạo ngày hắc đạo. Ngày thuộc hành Hỏa khắc hành Kim, đặc biệt tuổi: Quý Dậu, Ất Mùi thuộc hành Kim không sợ Hỏa
Truyện mới cập nhật. Một đời một kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo - Hiện đại, hắc bang, gay cấn. Không quá đồ sộ như "Đạo tình", không nghẹt thở được như "Quan hệ nguy hiểm", MĐMK lôi cuốn người đọc bởi cốt truyện hấp dẫn và dàn nhân vật cá tính. MBPB
Ngũ Thạch Đan: Kim Tiên cấp vững chắc cảnh giới, tăng cao tu vi đan dược Túc Sát Đan: Có thể chống đỡ ngự sát khí phản phệ, trợ Kim Tiên vượt qua sát suy; Cần chủ tài khổ lạc cỏ, huyền chỉ thạch tinh chờ. Kim Cương Thiết Cốt Đan: Kim Chi Pháp Tắc đạo đan, có trợ giúp lĩnh ngộ Kim Chi Pháp Tắc, còn có thể cường hóa nhục thân.
dguou. Khi biết chỗ này không có bụi độc, Bàn Tử lớn lối hơn rất nhiều, đi tới phòng kế bên liền một cước đá cửa đi hình trong phòng bên cạnh gần như giống với phòng này, chỉ có hình dạng quan tài khác nhau, chính xác là cỗ quan tài này nhỏ hơn chút. Trên quan tài có một số hoa sơn nước sơn kim sắc rất khó nhìn ra, hình như đây là một vị nữ nhân. Tôi không để ý đến, tiếp tục nhìn mộ chí minh, phát hiện phán đoán của tôi là sai lầm, trong quan tài này lại là nam này tên Trương Thụy Sơn, cũng là thuộc chi “ Kì Bàn Trương ” này, tôi xem qua ghi chép cuộc đời một chút, phát hiện ông ta cùng với vị phòng kế bên chúng tôi thấy cơ bản giống nhau, chắc là hi sinh trong cùng một trận chiến, cho nên nhập liệm ở gần nhau. Chỉ khác một chút là, cha mẹ ông ta không nổi danh như người ở bên kia, chính vì “Phát lăng một tòa”“Giỏi về kinh doanh” mà nhận được sự đãi ngộ giống rất nhiều chi tiết tôi có thể nhìn ra rằng Trương Thụy Sơn này, tính cách cũng chẳng hề giống với người kia. Người kia tính cách quy củ truyền thống còn Trương Thụy Sơn dường như đã từng đọc qua rất nhiều sách nước ngoài, “Hiểu rõ đạo lý, nếu vì văn chương”, nên suy nghĩ có vẻ tiến bộ nhất phái, hơn nữa phong cách viết văn vô cùng chính Tử nói, những người này, chắc hẳn đều là hy sinh ở cùng một trận chiến. Tôi muốn tìm thêm manh mối mới, hay là đi xa một chút, may ra sẽ thấy được thứ gì đó mới mẻ hơn. Tôi nghĩ như thế, vì vậy hai người đi ra ngoài, một mạch tiến vào hành lang đi lên phía là tôi định đi hơn nửa tòa lâu rồi tính tiếp, vì thông thường trong một trận chiến nếu có sử dụng súng đạn, chết mười mấy người là điều rất bình thường . Thế nhưng mới đi được khoảng mười sáu mười bảy mét, tôi và Bàn Tử ngay lập tức dừng lại. Bỗng nhiên chúng tôi nhìn ra, ở giữa đoạn hành lang đang đi, có một gian phòng cửa bị mở ra. Tất nhiên không phải là do chúng tôi mở ra .Chúng tôi lấy đèn pin chiếu tới, liền thấy cánh cửa này vô cùng lớn, so với mấy phòng bên cạnh phải to hơn gấp ba lần, đồ trang trí trong phòng cũng hoàn toàn khác. Soi đèn vào trong thì thấy, bên trong có một cỗ quan tài thật lớn cũng đã bị mở ra, hơn nữa không giống như chúng tôi đậy nắp quan tài lại — nắp quan tài còn nằm nguyên trên mặt sàn.“ Tình huống gì đây?” Bàn Tử nhìn nhìn tôi, “ Nhóm của Tiểu ca đã tới chỗ này sao?”Tôi lắc đầu “ Chỉ có thể khẳng định người trong cỗ quan tài này hoàn toàn khác với những người kia. Anh nhìn mộ thất này đi, nhất định là phòng dành cho người đứng đầu gia tộc.”Chúng tôi bước vào trong, tôi chiếu đèn lên mặt sàn liền phát hiện không phải thế. Trên mặt sàn không có dấu chân, hơn nữa chốt cửa bị mở cũng đã rất cũ, vết nứt bị đạp vào cũng bị mục tương đối nhiều. Bên trên quan tài và dọc theo ra bên ngoài tất cả đều là tro bụi, trong phòng bố trí rất nhiều lư hương, vây quanh trong mộ thất, cũng toàn là tro cửa này đã bị mở ra thời gian rất lâu rồi, thời gian quan tài bị mở ra cũng tương đối dài. Nhìn độ dày của lớp tro bụi, thì ít nhất cũng phải mười mấy năm.“ Xem ra, lúc trước đã có người đi tới nơi này sớm hơn chúng ta, nhưng không phải là nhóm Tiểu Ca.”“ Chính là lần đưa tang cuối cùng sao?”“ Con mẹ nó, chẳng nhẽ đưa tang xong nhân tiện đạo mộ luôn ư? Như vậy chẳng phải sẽ tổ tông người ta giận tới điên lên được ấy sao” Tôi nói, “ Không thể nào là đưa tang, đây là trộm mộ.”“ Cái đệch, anh em chúng ta cứ hò hét ngạo mạn lên, rồi tùy tiện tìm một cái gì đó rồi mang đi ra ngoài, cũng làm uy chấn nhân tài kiệt xuất giới trộm mộ toàn cầu, Bàn gia tôi có khi lại được giới đổ đấu xưng là phì vương tử. Mấy người chúng ta đi tới được chỗ này, mẹ nó cũng đã vất vả như vậy, mẹ nó còn chưa rõ có bao nhiêu người sống chết thế nào, chẳng lẽ có bọn nào so với chúng ta còn lợi hại hơn?”“Quỷ Nhân Ảnh không phải đã nói rồi sao, lúc ấy bọn họ có rất nhiều người đã đi vào bên trong cổ lâu, nhưng đã chết hết ở trong, có khả năng quan tài này chính là do nhóm người kia mở ra. Đó cũng là chuyện của ba mươi năm trước.”“Bọn họ không phải là đội ngũ đến để đưa tang sao, làm sao mà còn thuận tiện trộm đồ bồi táng chứ?” Tôi nói “ Những người đó ban đầu đều xuất thân là từ trộm mộ tặc ra, nhưng có người tố chất không cao, chuyện mượn gió bẻ măng’ cũng có khả năng rất cao. Hơn nữa vào lúc đó đấu tranh quá kịch liệt, đám người kia đi vào trong cổ lâu, có khi còn có mục đích gì đó, Quỷ Nhân Ảnh có lẽ cũng không biết, hoặc là không muốn nói, nhưng mà ngay dưới tình thế lúc đó, chuyện gì cũng đều có khả năng hết.”Tôi tiện tay chiếu đèn hướng vào trong quan tài — trong cỗ quan tài to lớn này là một bộ hài cốt, hoàn toàn bị tro bụi bao trùm lên, tình trạng này và tình trạng thấy được đằng trước không khác biệt lắm, tôi quay đầu nhìn lên tường, xem tên người này — tên nổi tiếng lợi hại này rốt cuộc là ai? Nhìn thoáng qua, tôi liền sửng sốt một chút, nghĩ rằng mình đã nhìn lầm rồi, lại tiếp tục đi tới gần hơn để nhìn, tôi thấy được ba chữ quen thuộc — Trương Khởi Linh.“ Đây là quan tài của Tiểu Ca à.” Bàn Tử nói, “ Hóa ra Tiểu Ca chính là một đại bánh tông!”“ Đừng nói linh tinh.”Tôi nói, lập tức cầm đèn giơ lên, tỉ mỉ quan sát văn tự phía sau. Việc này nhất định có gì đó kỳ quái, không thể đơn giản như thoạt nhìn bên ngoài như vậy đọc vài hàng, tôi liền hiểu được là đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì tôi thấy được trong đó có hai chữ vô cùng quan trọng Tuyển chọn. Người này, ở thời điểm mười chín tuổi đã được chọn làm “ Trương Khởi Linh ”, tôi sửng sốt một chút, ý thức được Thì ra cái tên Trương Khởi Linh không phải một cái tên đơn thuần, mà là một danh hiệu. Thế nhưng, cái danh hiệu này hiển nhiên liền biến thành tên gọi của người này, giống như tên gọi của Thành Các Tư Hãn vậy — ban đầu vốn gọi là Thiết Mộc Chân.“ Con bà nó!” Bàn Tử nói, “ Như vậy cái tên Trương Khởi Linh này còn là một quan hàm sao!”“ Trương Khởi Linh, nếu như chỉ nhìn vào một mình nó thôi thì, quả thực tên gọi này còn có một ý nghĩa khác. Chỉ Trương Khởi Linh, trừ bỏ ý nghĩa là linh hồn người chết, vận chuyển linh cữu đi chôn cất. Trương gia là một gia tộc đổ đấu thế gia, Trương Khởi Linh này, có lẽ là tên gọi khác của một chức vị tương đối quan trọng.” Tôi nói.“ Nếu là vận chuyển linh cữu xuống mồ, thì đó không phải là công việc của trộm mộ tặc, mà phải là nhiệm vụ của đội ngũ đưa ma nhập liệm. Cái chức vị tên Trương Khởi Linh này, có thể chính là người chuyên tổ chức nhập liệm cho những người trong gia tộc vào Trương gia lâu không? ”Tôi gật đầu. Đây là một phát hiện rất lớn, hơn nữa nhìn vào kích cỡ của mộ thất này, Trương Khởi Linh này đúng là một chức vị tương đối quan trọng. Cho nên nơi này mới có thể xa hoa như vậy, to lớn như vậy. Chúng tôi đưa mắt nhìn vào bên trong quan tài. Hài cốt bên trong quan tài vì đã bị lộ ra, rất nhiều bộ phận đã thành rữa nát thành bột phấn. Trong quan tài còn có một số thứ giống như sợi bông Tử đẩy những thứ kia ra, muốn nhìn đồ bồi táng trong quan tài một chút. Đồ bồi táng ở bên dưới thi thể. Thi thể phía dưới chăn bông nhìn qua thì vô cùng ngay ngắn, chỉ có một một góc là đã từng bị lục lọi. Chúng tôi đem phần xương cốt bị bể nát của thi thể dời một bên, cầm tấm chăn bông đã mục nát xốc lên, liền thấy được hơn mười món đồ tuẫn táng sắp xếp chỉnh tề ở bên dưới. Có đủ loại ngọc bội, hai món đã bị vỡ nát chỉ e không có cách nào phân biệt được nó thuộc loại đồ nào qua lớp vỏ ngoài được. Ngoài ra ở ba vị trí khác, chúng tôi thấy được dấu vết còn lại của đồ vật đặt ở đó, nhưng món đồ này đã bị người khác cầm đi.“ Thật sự là hành vi của trộm mộ tặc.” Tôi nói nói, một mặt cầm lấy một xâu chuỗi mật sáp đeo tay. Đây là một xâu chuỗi mật sáp chỉ vàng cổ, niên đại rất lâu đời, đã biến thành màu đen. Tôi vừa thấy liền biết thứ này hiển nhiên là đến từ Tây Tạng, vô giá.“ Nhưng mà, vì sao chỉ tìm kiếm mấy thứ này? Xâu chuỗi mật sáp cổ này đáng giá ít nhất là một chiếc xe Việt dã tân tiến nhất! ”Bàn Tử nhận lấy, nhìn nhìn, rồi trực tiếp đeo lên tay mình “ Không biết nhìn hàng thôi! ” Nói xong hôn một cái. “ Ngoan nha, đừng buồn lòng nữa! Những người đó không biết nhìn hàng, Bàn gia ta đến thương ngươi.”“ Anh đã không còn cảm thấy chút ghê tởm nào nữa sao? ” Tôi lại lấy ra một chuỗi vòng cổ mã não trong mấy món đồ tuẫn táng được sắp xếp chỉnh tề. Vòng cổ cứ ba viên mã não thì cách một viên san hô cổ, vật này cũng là đến từ bên Tây Tạng. Xem ra Trương Khởi Linh này chắc là trước đây có vài người ở Tây Tạng qua lại thăm hỏi — những vật này ở thời điểm đó đều là lễ vật tương đối qúy giá. Bàn Tử cứ nhận lấy như bình nói “ Chuỗi hạt châu này, nhìn qua mặt mã não kể cả số lượng và tỉ lệ đều xếp vào hàng thượng phẩm, giá trị cũng tương đối cao. Hơn nữa anh xem này, những viên san hô này bên trên đều có ẩn giấu những văn tự được khắc lên rất tỉ mỉ, có thể là nói về lai lịch của chuỗi hạt châu này, như vậy thực tế giá trị có khả năng tăng lên rất cao! Mấy thứ như vậy hoàn toàn không có bị lấy đi, bọn họ rốt cục là lấy cái gì đi vậy? ”“ Tôi nghĩ là, có thể người biết nhìn hàng như anh em mình khẳng định không nhiều lắm đâu. Hoặc là, bọn họ lấy đi ba thứ đó, giá trị so với mấy cái này chắc phải là cao hơn gấp mấy lần. Lấy một cái là ăn được mấy đời. ” Bàn Tử nhìn lại dấu vết lưu lại trên lớp chăn bông của ba món đồ bị lấy đi. Trong đó có hai cái, tôi vừa thấy liền biết — đó là hai cái vòng. Đó là hai cái vòng một lớn một nhỏ Cái lớn thì to bằng cỡ cái đĩa, cái nhỏ thì bằng cái gạt tàn Tử khoa tay múa chân một hồi “ Là ngọc sao? ”Tôi lắc đầu “ Không biết, nhưng mà nếu là vòng ngọc này trừ phi phẩm chất của ngọc phải vô cùng tốt, nếu không tuyệt đối giá sẽ không quá đắt. Ở thời đại của nhóm người Quỷ Nhân Ảnh thì lại phải càng như vậy. Bởi vì chiếc vòng ngọc cổ này thủy quá cao, vào những năm đó giá cả của ngọc thạch có lẽ chỉ bằng một phần vạn so với bây giờ. Cho nên, nếu bắt đầu suy đoán đơn giản từ giá trị tiền tài ra, tôi cảm thấy cái này không phải là cổ ngọc, mà hẳn là ở thời đại đó vật này vô cùng quý giá. ”“ Ngoại trừ vòng ngọc ra, còn có cái gì có hình dạng này vậy? ” Bàn Tử nói, “ Chẳng lẽ là đồ sứ? ”Tôi thở dài, đành lòng phải nhìn hình dạng của dấu ấn để lại của vật đó kĩ hơn. Bàn Tử cũng giống như tôi, nhìn nhìn một chút, bỗng nhiên anh ấy nói “ Thiên chân, cậu có cảm thấy cái dấu dài dài này có phải có điểm nhìn quen mắt không? ”Tôi sờ sờ cằm, giống như anh ấy nói đúng là cái dấu này làm cho tôi có cảm giác rất quen thuộc. Nhưng mà, tôi thật sự không nghĩ ra được đó rốt cuộc là cái gì. Vậy anh cảm thấy nó giống với cái gì? ” Nhìn nửa ngày, tôi hỏi anh ấy dường như có manh mối, thế nhưng không nắm bắt được chi tiết, đứng ở đó “ Ừm, ừm, ừm, ừm, ừm, ừm……”, ừm thời gian rất lâu. Bỗng nhiên anh ấy đập một cái rõ to. Tôi ngẩng đầu. Anh ta múa may một hồi, nói “ Đao, đao, hắc kim cổ đao! ”Tôi cũng giật nảy một cái, trong đầu càng không ngừng đem hình ảnh thần binh kia bổ xung thêm rồi đảo ngược lại. Chậm rãi, tôi cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh . “ Đúng thật là hắc kim cổ đao, dài ngắn và độ rộng đều tương đương giống nhau. ”Tôi nói, “ Mẹ kiếp! Chẳng lẽ vật này là được sản xuất hàng loạt? Trương gia mỗi người trên tay đều có một thanh đao sao? ”Trong đầu tôi liền xuất hiện cảnh tượng một đại đội Muộn Du Bình tay cầm hắc kim cổ đao đứng xếp thành hàng luyện tập – Trời ơi!! Lúc đó thật sự rất là đáng sợ, chỉ cần khí thế thôi cũng đủ uy hiếp người khác rồi.“ Hắc kim cổ đao tuyệt đối không có nhiều như vậy. Trong thời cổ đại nếu có kỹ thuật rèn đao như vậy, Trung Quốc chúng ta đã chinh phục thế giới từ lâu rồi.”Bàn Tử nói, “ Thanh đao mà Tiểu Ca cầm là một thanh đao được chế tác tương đối tinh tế, là một thanh đao được rèn hoàn mỹ vô cùng. Tôi đã từng hỏi qua, hai tay này đều nhắc đến sự khó có của nó. Loại đao này khẳng định là một loại cổ đao lợi hại nhất trong các loại đao, chế tạo ra nó hẳn phải là một người thợ có trình độ bật thầy vượt trội. Không nói tới vật liệu để làm ra, lưỡi đao còn đòi hỏi nhất định phải rèn cho thật đẹp, phải làm được một thanh đao có trọng lượng nặng như vậy, khẳng định không phải kĩ thuật rèn truyền thống, chế tạo vài lần mới có khả năng thành công được một lần. Cho nên thanh hắc kim cổ đao này, ở chợ mua bán thượng đẳng rất có thể sẽ không tìm được hơn ba thanh đao này. ”Tôi lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng có thể xảy ra, liền đáp lời Bàn Tử “ Ví như, lúc ấy đội ngũ của Quỷ Nhân Ảnh tiến vào trong Trương gia cổ lâu — chúng ta cơ hồ có thể loại trừ khả năng đó là một tên trộm mộ tặc nhỏ thì cũng có thể nói đó là một cao thủ đi vào đây, bởi vì người nào muốn đi vào nơi này cần phải có rất nhiều tin tức, nếu không phải là tổ chức lớn căn bản không có khả năng làm được. Như vậy, việc mộ thất này bị trộm, trên cơ bản chính là người trong đội ngũ Quỷ Nhân Ảnh làm ra. ”Nói cách khác, mang đi hai cái vòng ngọc và thanh hắc kim cổ đao này ra ngoài, chính là người trong cùng một nhóm. Cuối cùng trong đội ngũ của Quỷ Nhân Ảnh có rất nhiều người, vì cơ quan “ Huân Chương “ của cổ lâu khởi động, mà chết ở bên trong. Nhưng những món đồ đó khẳng định là đã bị mang ra ngoài. Như vậy, lúc ấy trong cửa hàng của Tam Thúc lại xuất hiện một thanh hắc kim cổ đao sau lại bán cho Muộn Du Bình , không phải là thanh đao bị trộm ở nơi này chứ?Tôi có một trực giác rất mãnh liệt Nhất định là, nếu không thì nói sự việc rất không hợp lý! Như vậy, lúc ấy người của đội khảo cổ vào trong cổ lâu đưa tang rồi mang ra hắc kim cổ đao, tại sao cuối cùng lại rơi vào tay Tam Thúc vậy? Đồng thời, vì cái gì đội khảo cổ vào cổ lâu đưa tang lại muốn mở quan tài này ra, mà sau khi mở ra chỉ lấy đi hắc kim cổ đao và hai cái vòng tròn thần bí này? Vậy hai cái vòng tròn thần bí này lại là vật gì đây?Xem ra, khi tôi nhận được dòng tin nhắn ngắn ngủi từ Tam Thúc “ Kê nhãn hoàng sa ” trước đây, thì có rất nhiều chuyện cũng đã bắt đầu khởi động , chỉ là tôi không biết mà thôi. Ván cờ này đã sớm tiến tới hồi căng thẳng nhất.“ Nhìn cái này đi. ”Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Bàn Tử lại gọi tôi. Tôi đi qua. Anh ta ngồi xổm lật cái nắp quan tài lại, chỉ chỉ bản gia phả khắc bên trong nắp quan. Ở giữa gia phả này, là tên của chủ quan tài này, khắc là Trương Thụy Đồng. Chữ Thụy này là tên lót sao? Lòng tôi nói, lúc trước cũng có người tên gọi là Trương Thụy Sơn. Bên trên ghi ba chữ “ Trương Khởi Linh ” nhỏ hơn một số. Nếu như không nhìn cẩn thận, còn tưởng rằng Trương Thụy Đồng và Trương Khởi Linh chính là quan hệ vợ chồng. Trương Thụy Đồng này có sáu cô con gái, trong đó hai người cũng có đời Tử chỉ vào một người trong đó nói “ Cậu nhìn tên này đi. ” Trương Đại Phật Gia. Tôi gãi gãi đầu, cảm thấy rất hứng thú liền ha ha cười. Chó thật, rốt cuộc cũng tìm được chứng cứ thiết thực rồi.
Explore Main Page Discuss All Pages Community Interactive Maps Recent Blog Posts Thập Chu Niên Tiêu Chuẩn Thần Thoại Tái Lâm Phong Bao Hỏa Bao Lâm Bao Sơn Bao Âm Bao Lôi Bao Nhất Tướng Thành Danh 2011 2012 2013 2014 2015 2022 Tinh Hỏa Liệu Nguyên Thiên Phủ Thiên Lương Thiên Cơ Thiên Đồng Thiên Tượng Thất Sát Giới Hạn Chuyên Chúc Kỳ Phúc Ẩn Sơn Chi Ngọc Thần . Võ Bách Chiến Hổ Bí Kỳ Nhân Dị Sỹ Kế Tương An Xuất Bút Thiệt Như Chuyên Đậu Khấu Sao Đầu Hoàng Gia Quý Trụ Vãng Giả Khả Gián Chương Đài Xuân Vọng Cẩm Sắt Lương Duyên Hoạt Động Chuyên Chúc Văn Hòa Loạn Võ Trục Lộc Thiên Hạ Tự Tẩu Kỳ Thượng Binh Phạt Mưu Thích Hoạn Chi Tranh Binh Lâm Thành Hạ Thiên Lý Đan Kỵ Phong Hỏa Liên Thiên Võ Tướng Liệt Truyện Hoàng Cân Chi Loạn Chư Hầu Phạt Đổng Từ Châu Phong vân Trung Nguyên Lang Yên Hao Hổ Bi Ca Quần Anh Oái Tụy Vô Song Thượng Tướng Tài Tử Giai Nhân Chi Lan Ngọc Thụ Thiên Hạ Quy Tâm Đại Hán Đồ Cao Giang Hồ Chi Viễn Huyền Hồ Tế Thế Túng Hoành Bãi Hạp Khuông Đỉnh Viêm Hán Thái Bình Giáp Tử Dị Quân Đột Khởi Online Mobile Đại Lục Mobile TW/Eng Chế Độ Chế Độ Chuẩn Quốc Chiến Vương Triều Chiến Khoái Nhạc Mobile Đại Lục Mưu Công Thiên Thái Hư Huyễn Cảnh Online Thiên Lý Tẩu Đan Kỵ Thủ Vệ Kiếm Các Trung Đảm Anh Kiệt Chư Hầu Phạt Đổng Quyết Chiến Hổ Lao Quan Long Chu Chi Độ Thập Chu Niên Quan Độ Chi Chiến Văn Hòa Loạn Võ Thiên Thư Loạn Đấu Thập Điện Diêm La Khu Quỷ Trục Tà Thần Võ Tái Thế Niên Thú Danh Sách Tướng Chế Độ Quốc Chiến Vương Triều Chiến Thế Lực Tào Ngụy Thục Hán Đông Ngô Quần Hùng Tây Tấn Thần Danh Sách Bài Đánh Bộ Quân Tranh Bộ Ứng Biến Chức Năng[] Khi Sát mục tiêu không còn bài trên tay, mục tiêu sẽ bị mất 2 máu. Chú Thích[] Community content is available under CC-BY-SA unless otherwise noted. Fan Feed
Thất Tinh Lỗ Vương Cung Theo ý kiến cá nhân thì mình thấy quyển 1 mở đầu khá nhẹ nhàng, giúp người đọc dễ dàng hòa nhập theo câu truyện của Ngô Tà. Từng nhân vật xuất hiện khá ổn, mỗi người một nét riêng. Nhất là nhân vật Tiểu Ca xuất thân khá bí ẩn, bên cạnh là Hắc Kim Cổ Đao. Không giống như phim, Nguyên tác không có bạn High Thiếu hay Trần Thừa Trừng vớ vẩn gì gì đó , mà xuất hiện hai nhân vật khác. Nhân vật xuất hiện trong quyển 1 Ngô Tà nhân vật chính của tuyện, là chủ một cửa hàng bán đồ cổ ở Hàng Châu, Trung Quốc. Có ông nội là thổ phu tử trộm mộ nổi tiếng ở Trường Sa năm xưa, thuộc Nam Phái. Khá am hiểu về sử học, đồ cổ và kiến trúc. muốn tìm hiểu rõ hơn các bạn hãy tra Google nhé Tiểu Ca nhân vật bí ẩn, mua lại Hắc Kim Cổ Đao Long Tích Bối từ Ngô Tam Tỉnh. Rất thông thạo về cổ mộ. Xuất quỷ nhập thần, tiêu diệt bánh tông, huyết thi, thi biệt,… dễ như trở bàn tay. Cực soái, cực ngầu >< Ngô Tam Tỉnh chú Ba chú của Ngô Tà, trộm mộ có thâm niên, có thể gọi là “ trời sinh đạo mộ tặc”. Hiện giờ cũng bán đồ cổ. Phan Tử người của chú Ba, từng là quân nhân. Khỏe mạnh, gan dạ. Bàn Tử một tên trộm mộ thuộc Bắc Phái, gặp bọn Ngô Tà trong Thất tinh Lỗ Vương cung khi dạo ma cả bọn. Tuy béo nhưng thẳng thắn, nhanh nhẹn, rất mạnh và theo mình thì khá hóm hình. Vương Minh người làm trong cửa hàng của Ngô Tà. Đại Khuê người của chú Ba Ngô Tam Tỉnh. Nhát gan, ham tiền, thể lực khá tốt. Gã răng vàng người đưa cho Ngô Tà sách lụa. Lão Dương chỉ được nhắc đến tên gã răng vàng được lão Dương giới thiệu đến chỗ Ngô Tà chưa xuất hiện trong quyển 1. Bạn thân của Ngô Tà, hiện đang ngồi tù. Tên đánh xe và tên lái thuyền giả vờ giả vịt để lừa người khác, chủ ý là giết người cướp của. Sau tên lái thuyền chêt trong động xác. Lư Đản Đản con chó được nuôi bằng xác chết, có mùi rất hôi. Về các thắc mắc như Bánh Tông ma là gì? Thi biệt là gì? Tầm long điểm huyệt là gì? Nam – Bắc phái là gì?…trong truyện đều ghi chú rất rõ nên mình cũng không nói nữa. Tất nhiên là mình cũng không thể tóm tắt lại cả câu chuyện nên mình chỉ nêu suy nghĩ về một số chi tiết thôi. Mà giờ mình đã đọc sang quyển 4 rồi nên cũng không nhớ rõ từng chi tiết một mà kể nữa. Các phần sau sẽ cố gắng viết cái này trong khi đọc truyện để bám sát nội dung hơn nhé!J Ok? Vì ảnh hưởng của phim nên khi đọc truyện thấy rất khác, kiểu như một thế giới khác vậy. Thế giới Đạo Mộ chứ không phải Hộ Mộ. Ngô Tà tính cách cũng tốt nhưng không phải kiểu “thánh nữ” như trong phim. Nói chung là từ lúc bắt đầu các chi tiết đều rất chân thật chứ không ảo tung chảo đâu, hihi. Mình khá thích cảnh trong động xác, nhưng cũng chỉ hơi rợn rợn thui chứ không hẳn là sợ quá. Dù gì đây cũng không phải truyện kinh dị lắm nên các bạn cứ yên tâm mà đọc. Cảnh này là lần đầu tiên Tiểu Ca ra tay cứu mọi người bằng máu của anh. Qúa ư là ngầu luôn. Khi đọc cảm giác bạn Bánh Tông cũng đáng sợ hơn là trong phim. Khi Ngô Tà nhà ta nhìn xuống nước thì bạn ấy ở ngay sau lưng. Kiểu “ Hi! Tui là Bánh Tông đây!”… Cảnh Tiểu Ca nói chuyện với “ thứ” nằm trong quan tài cũng khiến mình ấn tượng. Cái nằm trong quan tài không sợ, lại thấy sợ Tiểu Ca mới lạ chứ. Anh được miêu tả là “cười khành khạch” mới ghê. Sau đó cả bọn tìm ra Thất Tinh Lỗ Vương Cung 7 cỗ quan tài. Mọi người có thể thấy bố cục của mộ huyệt ở sơ đồ dưới đây. Trên cùng bên phải là từ cửa mộ tiến vào, phòng có quan tài của huyết thi mà Tiểu Ca nói chuyện với ổng chính là ở đây. Tiếp theo là hành lang dài dẫn đến 7 cỗ quan tài xếp theo chòm sao. Bên cạnh bạn có thể thấy đạọ động được đào thông ra hành lang. Đường đứt nét ở hành lang dẫn đến nơi Ngô Tà, Phan Tử và Bàn Tử chiến đấu với hàng trăm con thi biệt. Phần Bàn Tử xuất hiện thì thôi rồi. Ban đầu cứ tưởng quỷ hay ma gì đó. Tự dưng có thêm một cái bong không biết của ai, hỏi bạn có sợ không. Cái ông này xuất hiện cũng phải dọa người ta một trận mới chịu. Đây là cổ mộ chứ có phải nhà ổng đâu mà đội chum sành lên làm gì, tính dùng làm mũ bảo hiểm chắc. Trong quyển một, phần khiến mình sợ nhất lại là khi Ngô Tà lạc mất mọi người. Nghĩ xem, trong một nơi tăm tối đáng sợ như vậy lại chỉ có một mình, thật khủng khiếp. Giờ mới thấy phục Bàn Tử, toàn đi đổ đấu trộm mộ một mình. Qủa thật Phan Tử quá là anh dũng, sẵn sang hy sinh mình để cứu Tiểu Tam Gia Ngô Tà. Đọc cảnh đám thi biệt cắn xé anh, chui cả vào mồm và bụng anh, đau long quá L May mà có Tiểu Ca nhảy từ đâu ra cứu. Cái cách anh nhảy xuống, chứ không phải rơi xuống, khiến mấy con thi biệt chạy toán loạn. Trời ơi, có thể ngầu hơn nữa không??? Trả lời Có thể. Vâng, quả thật anh Bàn Tử không chịu ngồi yên chút nào. Đang trong lúc nguy cấp, ma quỷ sắp nhào đến, Muộn Du Bình bảo phải yên lặng, vậy mà anh còn làm cái “ BỦM” má ơi!!! Giờ này mà còn đánh r-m được, sợ thật. Cửu đầu xà bách thực ra là một cái cây, ban đầu mình tưởng lợi lại lắm, hóa ra cũng chỉ treo ngược người ta nên mà thôi. Quan trọng nhất là để giấu quan tài bên trong. Cảnh Ngô Tà và Bàn Tử bị xác hồ ly mắt xanh gây ảo giác cũng rất hay. Hay ở chỗ chú Ba từ đâu ra nói đã nhìn thấy xác Bàn Tử nên đây hẳn không phải là Bàn Tử. Lúc đó quả thực mình không hiểu gì luôn, còn tưởng BT là quỷ thật, hóa ra tất cả chỉ là Hư cấu. May cho Ngô Tà là vô tình ăn được Kỳ Lân Kiệt một loại thuốc quý nên mới thoát khỏi ảo giác. Sau này cũng nhờ nó mà máu có thể trừ bọ trở thành bình diệt côn trùng di động giống như máu của Tiểu Ca. Mình rất thích thú khi thấy Ngô Tà lấy được chìa khóa ngọc và hộp tử kim từ nữ thi và hồ ly mắt xanh. Cuối cùng thì cũng có cái gì đó mang về rồi. Tiểu Ca trở lại rồi! Hú hú! Anh đi biệt tích va trở lại cực cool với cái đầu của huyết thi. Thật là, cứ làm mình đau tim là sao? Hình xăm Kỳ Lân xuất hiện lần đầu tiên đây. Về phần mở quan quách, tìm thấy xác “chưa chết” cũng không có gì đáng nói. Bộ giáp ngọc hiếm thì hiếm đấy, nhưng quéo mang về được, hehe. Hộp tử ngọc giải thích cho mọi người một phần về cuộc đời của Lỗ Thương Vương, nhưng phàn chính lại do Tiểu Ca giải đáp. Bí ẩn đần được hé lộ, Thiết Diện tiên sinh mới là người nằm trong quan quoách. Nhưng Lỗ Thương Vương thật đâu thì chẳng ai biết. Tạm biệt Đại Khuê, anh xuất hiện chưa được bao lâu nhưng đã phải ra đi vì một lý do quá phũ Đập chết muỗi, à nhầm thi biệt chúa. Thôi thì ra di yên lành đi, lại còn muốn kéo theo người khác làm gì. Không phải bọn họ không muốn cứu anh, mà là cứu không nổi. Khổ thân Ngô Tà, suýt bị anh hại chết theo. Cuối cùng cũng thoát khỏi cổ mộ. Điều đau dớn nhất là Tiểu Ca! Anh đi đâu rồi. Không một lời từ biệt vậy sao. Những người kia, sao có thể đốt lửa trong khi chưa biết Tiểu Ca đã lên được hay chưa? Thật là Nhẫn Tâm. Khi mọi thứ dương như đã trở lại bình thường thì sự việc không bình thường chút nào lại xảy ra. Sách lụa tơ vàng là giả, chú Ba đổ tội cho Tiểu Ca còn chưa biết rõ sự tình thế nào mà. Nói thật là mình không bao giờ nghi ngờ Tiểu Ca, từ đầu đến cuối. Sao lỡ đổ oan cho Muộn Du Bình của tui vậy? Hộp Tử Kim, chương cuối đây. Mình biết là cái hộp này rất quan trọng mà, Ngô Tà lấy được đúng là hên quá. Nhưng chìa khóa ngọc chỉ dùng để khóa, muốn mở phải dùng mã số. Ấy thế mà Thiên Chân biệt danh của Ngô Tà của chúng ta thông minh thiệt, vẫn còn nhớ dãy số trên thắt lưng của người Mỹ đã chết trong cổ mộ là 02200059 và dùng nó để mở hộp. Kết quả là mở được thật, trời ơi, bên trong hộp chính là…Hết mịa nó quyển 1. Bí ẩn Được rùi, đó là quyển 1, tựa “Thất Tinh Lỗ Vương Cung”. Sauk hi đọc hết mình có vài câu hỏi nảy ra trong đầu như sau Tiểu Ca! Huynh đi đâu? Mau trở lại đây! Xuất thân của Tiểu Ca? Tại sao chú Ba lại nghi ngờ Tiểu Ca? Trong Hộp Tử Kim là gì? Đám người tây làm việc cho ai? Xuống cổ mộ để làm gì? Lỗ Thương Vương thực sự là ai? Bây giờ xác đang ở đâu? Sách lụa tơ vàng là do ai tráo? Có phải thực sự là giả? Cứ tưởng sang quyển 2 mọi thắc mắc sẽ được gỡ bỏ. Ai ngờ lại càng rối hơn. Thật là phục Tam Thúc quá đi!!!
Chuyện thứ hai Hắc Kim Cổ Đao 【Ngô Tà thị giác】 Tác giả Tử Tang Editor Phi Phi Ngô Tà lớn bằng này còn chưa gặp được ai như vậy… cùng ở dưới một mái hiên nhưng có thể cả ngày cũng không nói với y câu nào… Muộn Du Bình đáng chết1, y đứng trước cửa phòng Tiểu Ca nghĩ như vậy. Muộn Du Bình kia tới tiệm đồ cổ của y cũng được bốn năm ngày, lời có thể nói vẫn chưa tới bốn năm câu. Mỗi ngày không phải ngủ thì là nhìn lên xà nhà ngẩn người. Thỉnh thoảng mất tích mấy canh giờ, hỏi hắn đi đâu vậy cũng không trả lời, đơn giản là muốn làm người ta nghẹn chết! Tiểu Tam Gia rất ấm ức, nhưng vẫn ổn định tâm trạng, gõ cửa phòng Tiểu Ca. Cửa mở ra trong nháy mắt, Ngô Tà nghiêm túc nghi ngờ hắn căn bản vẫn luôn đứng sau cửa, chỉ chờ người khác gõ cửa. Muộn Du Bình dùng đôi mắt đen như mực nhìn y chằm chằm, lẳng lặng hỏi “Có gì chỉ bảo”… Tiểu Tam Gia càng thêm uất ức, cắn rang, vẫn rất tận tình đưa bức thư Vương Minh vừa giao đến cho Muộn Du Bình. 【Cháu cả, chú và Phan Tử buổi tối sẽ tới. Nhớ làm món cá chua. Chú Ba.】 Muộn Du Bình xem xong thư, trả tờ giấy dúm dó lại cho Ngô Tà, mặt vô biểu tình quay đầu đi định đóng cửa —— Tiểu Tam Gia lúc này đã một bụng ấm ức, “binh” một tiếng dùng tay chèn ở khung cửa, nghiến răng nghiến lợi nói với Muộn Du Bình “Tiểu Ca, trong nhà không có thức ăn, phiền ngài theo tôi đi chợ một chuyến.” Vì vậy, chợ bán thức ăn náo nhiệt nhất góc thành khu, liền xuất hiện một nam nhân xa lạ vận một thân trường sam vải gai màu đen, lạnh lùng suốt buổi, bị Ngô gia Tiểu Tam Gia kéo đi khắp nơi chém giá. “Tiểu Tam Gia, vị này chưa từng thấy qua, là thân thích của quý phủ?” A Quý bán dưa lưới chen vào hỏi. “Ừ, coi là vậy đi.” Ngô Tà ôm một trái dưa lưới, ước lượng cân nặng, trong lòng tính toán giá cả, “Trái này nhiều nhất giá hai mươi xu, tiểu gia ôm đi~” nói xong lấy trong túi ra hai đồng ken. A Quý vẻ mặt đau khổ nhận lấy tiền. Ngô Tà vừa nghiêng đầu, lại phát hiện Tiểu Ca đang đứng bên cạnh hàng gia cầm, ngẩn người nhìn chằm chằm một đám gà con mới nở. Y không khỏi buồn cười, chẳng lẽ Muộn Du Bình này thích gà con vàng vàng? Đột nhiên, gian hàng bên cạnh dưa lưới có một đám người chen tới, ồn ồn ào ào xô xô đẩy đẩy, một người mặc áo bẩn thỉu trong đó đẩy Tiểu Tam Gia lảo đảo một cái, đã vậy cũng không nói xin lỗi mà nghiêng người chạy ra —— Không đúng! “Cái ông nội ngươi! ” Ngô Tà vừa sờ ngực lập tức kêu to lên, “Túi tiền của tiểu gia ——” Trương Khởi Linh vừa nghe tiếng kêu của Ngô Tà lập tức xoay người, phóng tầm mắt xác định được tên trộm, nhấc chân giẫm lên giá gỗ chất đầy dưa lưới, tung người nhảy lên không, phóng qua đỉnh đầu đám người, sau khi tiếp đất chỉ cách tên trộm vài thước. Nhưng hắn vẫn không nhanh bằng Ngô Tà Tiểu Tam Gia nổi sùng cầm trái dưa vàng óng bên tay, hung hăng ném vào đầu tên trộm —— Trực tiếp trúng mục tiêu. Trương Khởi Linh đồng thời nhanh nhẹn nhảy lên, đầu gối thúc vào lưng người nọ ép hắn xuống đất. Tiểu Tam Gia lúc này mới chậm rãi vạch đám người đi tới, lộ ra một nụ cười người súc vô hại “Giải lên quan!” Ở phòng tuần bộ phí không ít thời gian, chờ hai người xách giỏ thức ăn trở lại Tây Linh Ấn Xã, trời chiều cũng đã đỏ rực. Ngô Tà vừa bước vào cổng, đã nghe tiếng Vương Minh hết sốt ruột lại lo lắng “Vị gia này, xin ngài đừng động vào cái chậu thanh ngọc này mà, là hàng thật thời Càn Long đấy, nhỡ rơi vỡ lão bản chắc chắn lột da tôi!” “Hắc hắc hắc, sợ cái gì, rơi hỏng tôi đền cậu một một cặp thời Bắc Tống~” Hắc Nhãn Kính vừa nói dùng đầu ngón tay lật tới lật lui chậu thủy tiên bằng thanh ngọc, Vương Minh bị dọa sợ đến sắp khóc. “Tề đoàn trưởng,” Tiểu Tam Gia mở miệng, “Chậu thanh ngọc này hiện trị giá ba vạn pháp tệ, hơn nữa tiểu gia tôi chỉ thu giấy năm đồng có đóng dấu Trung Hoa thư cục.” Hắc Nhãn Kính nghe vậy lập tức thả chậu trở lại, mỉm cười nói, “Èo ui, Tiểu Tam Gia thứ tội, chỗ ngài quá nhiều đồ tốt, nhịn không được~” Ngẩng đầu lại thấy Trương Khởi Linh không nói một lời, đầy tay nào cá, dưa cùng thức ăn xách ra hậu đường, “Tiểu Tam Gia ngài thật là kiên nhẫn,” Hắc Nhãn Kính thở dài nói, “Có thể sai được Câm Điếc chạy việc, trừ Tứ A Công, ngài là người đầu tiên đấy.” Ngô Tà lơ đễnh lắc lắc tóc con che trước mắt “Quá khen.” nói xong liền nhét tất cả nguyên liệu đang cầm vào tay Hắc Nhãn Kính, nhìn gã cười mát mẻ, “Phiền Tề đoàn trưởng cũng tới phòng bếp giúp một tay đi.” Trong phòng bếp một bãi rối ren —— nói đúng hơi, là Vương Minh một bãi rối ren. Tay trái thêm bột vào canh, tay phải cắt đậu hủ, miệng còn không ngừng phân phó “Tề đoàn trưởng, phiền ngài bóc măng giùm! Tiểu Ca, ngài đừng nhìn nữa, cá kia không được để sống, ngài trụng sơ qua! Lão… lão bản, nồi kia phải để mở, ngài hé ra một chút!” “Vương Minh cậu càng ngày gan càng lớn nhỉ, dám sai tôi giúp cậu mở nồi.” Ngô Tà ngồi chồm hổm dưới đất, ngón tay búp hành chọt vào dưa lưới, “Tháng sau trừ một nửa tiền.” “Lão bản!!” Vương Minh hoàn toàn tuyệt vọng, vẻ mặt đưa đám nghiền đậu hủ trong tay đến nát bấy. Tiểu Tam Gia lại vờ như không thấy, tin chắc tiểu nhị nhà mình nên nhẫn nhục như thế mới tốt. Đứng dậy lon ton chạy đến bên cạnh Muộn Du Bình, đưa tay về phía hắn “Tiểu Ca, cho tôi mượn loan đao của anh một chút.” Muộn Du Bình đối diện con quế ngư mập mạp không biết đang nghĩ gì, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, đôi mắt đen như mực nhìn chòng chọc Ngô Tà một hồi, lại thật sự xoay người trở về phòng cầm miêu đao đưa cho y. “Hừ hừ,” Ngô Tà vén tay áo lên, tính ham chơi nổi lên, “Tiểu gia hôm nay phải giết ngươi, trái dưa!” tiếng nói chưa dứt đã giơ miêu đao lên, thế như cầu vồng chém xuống —— Miêu đao lại chỉ nhàn nhạt cắt vào vỏ dưa, cắm vào phần ruột rồi cũng không động đậy nữa. “Tiểu Tam Gia, ngài đây cũng quá trói gà không chặt rồi~” Hắc Nhãn Kính cười không dứt. “Dưa này chưa chín, tiểu gia ngày mai sẽ đi tìm A Quý tính sổ.” Ngô Tà nắm chuôi miêu đao, làm thế nào cũng không rút đao ra được, phồng má đến đỏ bừng. Muộn Du Bình lại đi tới, đưa hai ngón tay kỳ lạ ra, trông rất nhẹ nhàng gõ một cái lên sống đao —— Miêu đao “Soạt!” một tiếng bổ thẳng xuống, dưa lưới mập dày chia ra làm hai. Tiểu Tam Gia chết trân tại chỗ chừng hai phút, xoay người vỗ vỗ vai Muộn Du Bình, “Tiểu Ca, sau này bổ dưa xắc thức ăn đều giao cho anh.” Cứ thế nhốn nháo chừng hai canh giờ, khi Ngô Tam Tỉnh cùng Phan Tử bước vào Tây Linh Ấn Xã, thức ăn đã sớm dọn đủ lên bàn. Nấm mèo trộn chua ngọt, măng kho xì dầu, canh rau nhút Tây hồ, thịt hấp lá sen, đầu cá nấu đậu hủ, gà bát bảo, còn có món cá chua độc quyền của Vương Minh, lấp kín một bàn vuông. Ngô Tà ra đón, cười đùa gọi một tiếng chú Ba. Ngô sư trưởng của hạt Giang Chiết lập tức không giữ được vẻ mặt hồ ly lạnh lùng nữa, giơ tay lên xoa đầu thằng cháu cả “Thế nào, hai người kia không làm khó dễ cháu chứ?” “Ai dám làm khó cháu chứ.” Ngô Tà bày bộ chén đũa cuối cùng, “Tiểu gia cháu thế mà chế phục Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính đến là ngoan ngoãn.” “Hừ, chu Ba đây còn không biết mày, cũng chỉ giỏi nói mồm thôi.” Ngô Tam Tỉnh cởi áo lông đen xuống, Phan Tử lập tức đón lấy đem vào trong treo. Mọi người nghe tiếng động ra ngoài nghe ngóng. Chủ khách gặp nhau, nhường chỗ ngồi vào bàn, tất nhiên không nói lời nào. Ngô Tam Tỉnh ngồi hướng nam, phó quan của ông là Phan Tử luôn ngồi bên tay trái ông. Hắc Nhãn Kính ngồi bên phải ông trong bàn, sau đó theo thứ tự là Muộn Du Bình và Ngô Tà. “Ngô sư trưởng, nghe danh không bằng gặp mặt,” Hắc Nhãn Kính nhìn qua vô cùng am hiểu kiểu tình huống trên bàn rượu này, bưng rượu lên liền thuần thục uống kính, “Sư trưởng quản lý một vùng Giang Nam rộng lớn này mười năm cũng không ai dám động, vì điều này, Hạt Tử phải uống~” “Hai vị quá khiêm nhường rồi,” Ngô Tam Tỉnh cười giảo hoạt, giơ ly rượu lên tặc lưỡi một cái, “Trong quân đều biết, Trương thượng úy cùng Tề trung úy, là chiến đao và quân pháo cường đại nhất quân đội Bắc Dương từ trước tới nay —— hai vị có thể tới Hàng thành là vinh hạnh của Ngô Tam Tỉnh ta.” Nói xong, Hắc Nhãn Kính và chú Ba lại là một màn hi hi ha ha tâng bốc nhau. Ngô Tà cùng Phan Tử cũng hiếm khi gặp mặt, hàn huyên mấy câu. Chỉ có Muộn Du Bình một chút phản ứng cũng không có, chỉ lo cúi đầu dùng bữa. Động tác hắn gắp thức ăn rất nhẹ, tựa hồ không dùng chút sức lực nào. Nhưng Ngô Tà biết, đó là bởi vì lực cổ tay hắn cực lớn lại có thể khống chế cực chuẩn xác. Vô cùng kỳ diệu, Tiểu Tam Gia ngây thơ nghĩ. “Nghe nói hai vị đoàn trưởng vốn mỗi người chỉ có hơn bốn trăm thủ hạ?” rượu quá ba tuần, Ngô Tam Tỉnh rút một điếu thuốc đưa cho Hắc Nhãn Kính, “Quân đoàn bình thường không phải đều biên chế gần hai ngàn sao…” lão hồ ly thắc mắc, trên mặt lộ vẻ biết rõ còn hỏi. “Nuôi một bầy chó không bằng dưỡng một con sói.” Mọi người hoàn toàn không ngờ Muộn Du Bình lúc này đột nhiên lên tiếng, ánh mắt cả bàn lập tức đồng loạt tia về phía hắn. Không ngờ, Trương Khởi Linh nói xong những lời này lại bắt đầu như không có gì tiếp tục dùng bữa, tựa như câu nói vừa rồi kia không phải do hắn nói. “Ha ha ha, cũng không hẳn,” Hắc Nhãn Kính lập tức đứng ra hòa giải, “Nhiều người chưa chắc dễ hành sự. Ngô sư trưởng không phải cũng thế sao, được xưng bốn vạn người một trưởng, trên thực tế mới không đến một vạn, hưởng lương bốn vạn quân đảng quốc, đồng thời còn làm nghề đãi đất rồi súng ống… mấy năm này kiếm chắc không ít?” “Nói hay nói hay!” Ngô Tam Tỉnh nheo lại mắt hít một ngụm khói, “Nuôi sống các huynh đệ thôi.” “Nói đi,” Muộn Du Bình đột nhiên buông đũa xuống, nâng mắt nhìn Ngô Tam Tỉnh, “Tìm chúng tôi làm gì?” “Ngô mỗ muốn gắp một lần lạt ma lớn.” Ngô Tam Tỉnh cũng không quanh co, nói thẳng, “Từ Hàng thành về phía bắc năm mươi dặm, dưới chân núi Tiêu sơn có một tòa hoàng lăng Nam Tống ảo diệu. Tuyệt đối là một cái đấu béo bở.” “Ngô sư trưởng nếu đã biết ở đó có đấu, sao không tự mình đi đào,” Hắc Nhãn Kính cũng hỏi thẳng, “Biết rõ tôi cùng Câm Điếc giá cao, tội gì nhất định phải phân vào cùng một chén canh?” Ngô Tam Tỉnh cười đứng lên “Hai vị trên đường cũng xưng Nam Hạt Bắc Ách, loại đấu béo này dĩ nhiên là phải tìm người đáng tin cậy nhất mới có thể đào sạch sẽ. Không mời các người thì mời ai? Hơn nữa…” ông dừng một chút, “Trước khi tìm đến mộ người chết còn phải qua một ải người sống —— là bọn giặc cỏ chiếm cứ ở Tiêu sơn. Đám giặc cỏ đó cũng coi như là khách quen mua súng của tôi, không tiện ra mặt. Cho nên mời hai vị lạ mặt ra tay.” Nghe vậy, mặt Ngô Tà không được tự nhiên giật giật, đặt đũa xuống ăn cũng không vô nữa… tên giặc cỏ mập mạp mà chú Ba nói, y thế mà lại rất quen thuộc. Không ngờ chú Ba hôm nay vì minh khí trong hoàng lăng kia, lại phải… “Ai da, khó trách người đời đều thích gọi Ngô sư trưởng là lão hồ ly, kiểu đổ đấu thuê một đá hai chim này, thật đúng là chỉ có tôi và Câm Điếc có thể làm được.” biểu cảm của Hắc Nhãn Kính khuất sau kính râm, nhìn không rõ lắm, “Công việc này chúng tôi có thể nhận, nhưng từ lúc trốn được khỏi chỗ Tứ A Công, chúng tôi trừ những cận vệ binh thân cận nhất ngoài kia thì cái gì cũng không mang, ngay thứ gì đó trông như súng cũng không.” “Cái này thì dễ,” Ngô Tam Tỉnh nháy mắt với Ngô Tà, “Ngày mai dẫn hai vị gia đến hí viên tìm Giải Tử. Tiền ghi hết vào sổ của tiệm nó.” Ngô Tà gật đầu một cái, nghĩ đến ngày mai có thể gặp Tiểu Hoa, tâm tình mới khá hơn chút. Vấn đề trọng yếu nhất đã bàn xong, hai bên cũng không nói gì nữa, chẳng bao lâu thì giải tán. Ngô Tà cũng nổi lòng tốt, không bắt Vương Minh ở lại đến giờ đóng cửa tiệm mà cho cậu về nhà. Cửa tiệm lớn như thế chỉ còn lại hai người y và Muộn Du Bình. Tiểu Tam Gia chậm rãi đóng cánh cổng gỗ du lại, buột khóa. Gió đêm đầu xuân thổi qua khung cửa sổ chạm rỗng khiến người ta nhẹ nhàng khoan khoái. Ngô Tà đứng trước cửa sổ một hồi mới chịu đóng cửa. Xoay người lại, lại thấy Muộn Du Bình đứng trước một kệ hàng đầy bụi bặm, thò tay móc từ tầng dưới cùng ra một món bọc màu xanh xám thật dài. Muộn Du Bình thả bọc ấy lên khay trà, mở ra, lộ ra một thanh trường đao dài hơn thuớc, vỏ đao toàn thân đen tuyền, ngoài vỏ khắc đầy những hoa văn vàng kim phức tạp. Mắt Muộn Du Bình lóe lên một tia sáng, hắn rút đao ra khỏi vỏ. Chỉ thấy thân đao đen bóng dưới ánh đèn hiện ra màu vàng bóng loáng, giống hệt Hắc Kim Cổ Đao được ghi lại trong bút ký của gia gia. Ngô Tà kinh ngạc nói không nên lời, bởi y hoàn toàn không nhớ rõ mình từ lúc nào mua vào thứ Long Tích Bối tuyệt phẩm như thế. Muộn Du Bình cầm đao khua qua khua lại mấy cái, hiển nhiên hết sức vừa ý, liền mở miệng hỏi “Bao nhiêu tiền?” Lần này lại làm khó Ngô Tà. Bởi y không nhớ rõ cái giá lúc mình mua vào, tự nhiên cũng sẽ không ước chừng được nên bán ra bao nhiêu. Huống hồ, người mua lại là Tiểu Ca… Suy nghĩ một hồi, Ngô Tà nói “Bảo vật chân chính đều là vô giá. Tiểu gia tôi thật không nhớ nổi mua vào cái Long Tích Bối này lúc nào, Tiểu Ca nếu anh thích, tôi và anh đổi đi.” Muộn Du Bình hơi nheo mắt, lẳng lặng hỏi, đổi cái gì? “Con ngựa vàng của anh, chính là con ngựa gầy thiệt gầy đó,” Ngô Tà có chút ngại ngùng cười, “Tiểu gia từ lần đầu tiên thấy nó thật ra đã thích rồi, rất giống con ngựa Lư Đản Đản tôi cưỡi ngày bé. Tôi dùng Hắc Kim Cổ Đao đổi ngựa của anh, được không?” “Thành giao.” Muộn Du Bình nói xong, thu đao vào vỏ, động tác gọn gàng lưu loát lại còn mang theo một mảng quang ảnh. Nhưng Ngô Tà vẫn không bỏ lỡ khoảnh khắc khóe miệng hắn tựa hồ cong lên rất khẽ. Tiểu Ca cười lên trông thật đẹp, Tiểu Tam Gia ngây thơ nghĩ. ====================================== Chú thích 1 Nguyên văn ai thiên đao đích Muộn Du Bình 挨千刀的闷油瓶, trong đó “ai thiên đao” lấy từ câu nói “thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử”, nữ sinh Trung Quốc thường dùng mắng bạn trai khi dỗi v
hắc kim cổ đao